NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1715

Nhà vua giật nẩy mình, vì giáo chủ chỉ nói sai con số mà thôi. Viên tể

tướng cao giọng đắc thắng:

— Có phải thế không?
Rồi ông ta sẽ thêm ít lời vuốt ve và tiếp: “Tôi có nhiều bạn ở bên kia eo

biển, các bạn bè đó chỉ thiếu một người cầm đầu và cây cờ chính nghĩa.
Một khi họ thấy tôi, thấy lá cờ nước Pháp, họ sẽ theo tôi vì biết tôi được
ngài giúp đỡ. Sắc màu chiến binh Pháp đáng giá ngang với triệu bạc mà
ông Mazarin chắc chắn sẽ từ chối (vì ông ta biết trước sau gì tôi cũng
không cho mượn triệu bạc ấy). Có năm trăm nhà quý tộc ấy tôi sẽ thắng và
vinh quang sẽ về ngài, Hoàng đế ạ”. Ông ta nói như thế, gần gần như thế
phải không? Nói có thêm những hình ảnh hoa hòe hoa sói kèm theo nữa
phải không? Gia đình ấy ba hoa nổi tiếng! Ông vua cha đến trước máy
chém mà còn nói mà!

Louis toát mồ hôi vì hổ thẹn. Ông cố gượng nói:
— Giáo chủ ạ, có điều không phải năm trăm mà hắn chỉ xin có hai trăm

thôi.

— Tôi đoán đúng quá rồi.
— Thưa ngài, chẳng bao giờ tôi phủ nhận cái nhìn sắc sảo của ngài.

Chính vì thế mà tôi chắc ngài không từ chối một lời cầu xin giản dị, dễ giải
quyết như thế. Nhân danh ông ta, hay đúng hơn, nhân danh tôi, tôi mong
ngài chấp nhận.

Mazarin nói:
— Thưa ngài, tôi làm chính trị đã ba mươi năm rồi. Tôi làm việc với

Ngài Hồng y De Richelieu, rồi làm một mình. Phải nhận rằng cái chính trị
ấy chẳng sạch sẽ gì lắm, nhưng chẳng bao giờ lầm lỡ. Thế mà điều người ta
vừa đề nghị với Hoàng thượng thì vừa nhơ bẩn, vừa sai lầm.

— Nhơ bẩn sao, thưa ngài!
— Thưa, ngài vừa ký một hiệp ước với ngài Cromwell?
— Vâng, và trong ấy Cromwell ký phía trên tôi.
— Ai bảo ngài ký tận phía dưới làm gì? Ngài Cromwell có được chỗ tốt

thì chiếm ngay theo thói quen của ông ta. Vâng, tôi trở lại với Cromwell.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.