NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 174

— Thưa Đức Ông, nhưng đúng là vợ tôi đã trả lời tôi như thế.
— Ông có biết ai bắt cóc vợ ông không?
— Không, thưa Đức Ông.
— Tuy nhiên ông có những nghi ngờ chứ?
— Vâng, thưa Đức Ông, nhưng những nghi ngờ ấy có vẻ làm phật ý ông

đồn trưởng, và tôi không còn nghi ngờ nữa.

— Vợ ông đã trốn thoát, ông biết chứ?
— Không, thưa Đức Ông, tôi chỉ biết điều đó khi đã bị tống vào tù, và

cũng là do ông đồn trưởng, một người dễ mến cho biết thôi ạ.

Giáo Chủ cố nén nụ cười thứ hai.
— Vậy là ông không biết vợ ông ra sao từ khi trốn thoát?
— Tuyệt đối không, thưa Đức Ông, nhưng chắc nó đã trở lại điện

Louvre. Lúc một giờ sáng, nó vẫn còn chưa về đó. - Lạy Chúa! Vậy bây giờ
nó ra sao rồi?

— Cứ bình tĩnh, rồi sẽ biết thôi, người ta không giấu gì Giáo Chủ cả,

Giáo Chủ biết tất.

— Thưa Đức Ông, trong trường hợp ấy, liệu Đức Ông có tin là Giáo Chủ

sẽ bằng lòng nói cho tôi biết vợ tôi ra sao không?

— Có thể, nhưng trước hết ông cần phải thú nhận tất cả những gì ông

biết liên quan đến những mối liên hệ của vợ ông với bà De Chevreuse đã.

— Nhưng thưa Đức Ông, tôi chẳng biết gì cả, tôi chẳng bao giờ gặp bà ta

cả.

— Trước đây khi ông đi đón vợ ông ở Louvre, vợ ông có về thẳng nhà

không?

— Hầu như không bao giờ, nó có việc buôn bán với dân hàng vải và tôi

đưa nó đến chỗ họ.

— Và có bao nhiêu dân buôn vải?
— Hai, thưa Đức Ông.
— Họ cư trú ở đâu?
— Một người ở phố Vaugirard, người kia ở phố Đàn Thụ Cầm.
— Ông có vào nhà họ cùng với vợ ông không?
— Không bao giờ, thưa Đức Ông, tôi đợi ở ngoài cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.