NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1754

— Cái chân, thưa ngài, đôi chân của tôi.
— Sao, đôi chân làm sao?
— Điều này thì chúng không có gì phiền trách tôi hết. Chúng không

muốn cõng cái thân tôi nữa rồi.

— Đồ bội ơn bạc nghĩa. Nhưng theo ta thì tại anh đã nuôi nấng chúng

quá kỹ càng đấy.

Mousqueton thở dài:
— Vâng, đối với thân xác bao giờ tôi cũng hết lòng. Tôi không ích kỷ

được.

Rồi Mousqueton lại thở dài. D'Artagnan nhủ thầm: “Hay là Mousqueton

muốn làm Nam tước?”

Mousqueton nói sau khi dứt mình ra khỏi cơn mơ mộng nặng nề:
— Chúa ơi. Chắc là Đức ông vui sướng khi được ngài nghĩ tới đấy!
— Bạn Porthos tốt bụng, - D'Artagnan kêu lên - Tôi muốn được ôm hôn

hắn ngay.

Mousqueton mủi lòng:
— Ồ, để tôi viết thư cho.
D'Artagnan kêu lên.
— Anh phải viết thư cho ông ta?
— Ngay ngày hôm nay, không chậm trễ chút nào.
— Anh ta không ở đây à?
— Không, thưa ngài.
— Ở gần hay ở xa?
— Làm sao tôi biết được?
— Là sao? - Người lính ngự lâm giận chân la lớn - Chán quá, rủi cho ta

rồi. Porthos trụ mình mãi, thế mà…

— Thưa ngài, không ai ở một chỗ như Đức ông tôi, nhưng mà…
— Mà sao?
— Khi một người bạn thúc giục.
— Bạn?
— Đúng rồi? Ngài D'Herblay kính mến đấy.
— Aramis hối thúc Porthos?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.