— Cái chân, thưa ngài, đôi chân của tôi.
— Sao, đôi chân làm sao?
— Điều này thì chúng không có gì phiền trách tôi hết. Chúng không
muốn cõng cái thân tôi nữa rồi.
— Đồ bội ơn bạc nghĩa. Nhưng theo ta thì tại anh đã nuôi nấng chúng
quá kỹ càng đấy.
Mousqueton thở dài:
— Vâng, đối với thân xác bao giờ tôi cũng hết lòng. Tôi không ích kỷ
được.
Rồi Mousqueton lại thở dài. D'Artagnan nhủ thầm: “Hay là Mousqueton
muốn làm Nam tước?”
Mousqueton nói sau khi dứt mình ra khỏi cơn mơ mộng nặng nề:
— Chúa ơi. Chắc là Đức ông vui sướng khi được ngài nghĩ tới đấy!
— Bạn Porthos tốt bụng, - D'Artagnan kêu lên - Tôi muốn được ôm hôn
hắn ngay.
Mousqueton mủi lòng:
— Ồ, để tôi viết thư cho.
D'Artagnan kêu lên.
— Anh phải viết thư cho ông ta?
— Ngay ngày hôm nay, không chậm trễ chút nào.
— Anh ta không ở đây à?
— Không, thưa ngài.
— Ở gần hay ở xa?
— Làm sao tôi biết được?
— Là sao? - Người lính ngự lâm giận chân la lớn - Chán quá, rủi cho ta
rồi. Porthos trụ mình mãi, thế mà…
— Thưa ngài, không ai ở một chỗ như Đức ông tôi, nhưng mà…
— Mà sao?
— Khi một người bạn thúc giục.
— Bạn?
— Đúng rồi? Ngài D'Herblay kính mến đấy.
— Aramis hối thúc Porthos?