NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1768

— Chúa ơi? - Planchet vừa nói vừa nhìn đăm đăm vào người chủ cũ,

không biết ông ta có mất trí không.

D'Artagnan hỏi:
— Này? Chuyện gì mất lòng anh đó?
— Không có chuyện gì đâu, thưa ngài.
— Anh vừa nói “Chúa ơi” đó mà!
— Ngài nghĩ thế à?
— Chắc lắm. Anh đã hiểu rồi chứ?
— Thưa ngài D'Artagnan, phải nhận là tôi sợ.
— Sợ hiểu?
— Vâng.
— Hiểu rằng ra sẽ đem ông hoàng Charles II không ngai lên bệ rồng?

Đúng chứ?

Planchet từ trên ghế nhảy dựng lên, hốt hoảng la lớn:
— À! à! Thế là cái mà gọi là “phục hồi” đấy ư? Thì đúng nhưng ngài suy

nghĩ kỹ rồi chăng?

— Nghĩ cái gì?
— Nghĩ phía bên kia?
— Có cái gì ở đó, Planchet?
— Trước hết xin lỗi ngài đã xen vào câu chuyện này. Nó chẳng phải là

việc của tôi nhưng tại vì ngài bàn bạc với tôi. Bàn bạc chuyện làm ăn phải
không ạ?

— Khá lắm, Planchet.
— Ngài bàn chuyện làm ăn thì tôi phải tranh luận.
— Cứ tranh luận đi, cãi cho ra lẽ mà!
— Thế thì, vì ngài cho phép, tôi có ý kiến là ở bên kia còn có quốc hội là

chuyện đầu tiên.

— Thế rồi sao?
— Và quân đội nữa.
— Còn nhà nước.
— Hết chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.