NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1772

— Dự định của ta ra sao?
— Thứ nhất, ta bắt chuộc.
— Bao nhiêu?
— Chúa ơi! Tay sừng sỏ như thế thì phải đến một trăm ngàn louis.
— Hay?
— Hay tốt hơn là ta đem đưa cho vua Charles II. Ông này chẳng còn sợ

viên tư lệnh nào hết, chẳng còn có nhà ngoại giao nào để lừa lọc hết thì tự
lên ngôi và khi leo lên ngai vàng xong, ông ta sẽ trả cho ta trăm ngàn louis
đó. Ý kiến của ta là thế, Planchet xem có được không?

— Thưa ngài, ý tưởng thật tuyệt vời. Nhưng…
— Ôi, còn nhưng gì nữa?
— Xin lỗi. Nhưng điều này giống như chuyện cái da con gấu đẹp mà

ngài đã biết, muốn bán da gấu cần phải bắt được gấu đã. Còn muốn bắt ngài
Monck thì phải ẩu đả.

— Nhất định rồi, ta mang cả đạo quân đi.
— Đúng, đúng, tôi biết đi bắt cóc. Ô! Thế là ngài thắng vì chẳng ai hơn

ngài về việc này cả.

D'Artagnan nói, hơi nhũn nhặn để giấu lòng tự kiêu:
— Đúng là về việc này ta đã thành công nhiều. Anh hiểu là nếu ta có

mấy ông bạn: Athos thân mến. Porthos gan dạ và Aramis láu lỉnh thì
chuyện dễ thôi. Nhưng họ đã mất hút, biết tìm họ ở phương trời nào? Thôi
thì đành làm một mình vậy. Nào, anh thấy đầu tư trong vụ kinh doanh này
có lời không?

— Lời quá đi mất!
— Sao?
— Cái gì quá thì cũng không thể nào xảy ra.
— Nhất định xảy ra, chứng cớ là ta đã nhúng tay vào, Planchet ạ.
Planchet kêu lên:
— Thưa ngài, khi tôi nghĩ là chuyện dự tính vĩ đại như thế mà bàn bạc

giữa mấy thùng đường, giữa mấy quả ô mai, mấy khúc quế ở đây thì chắc
cái cửa hiệu tôi là một toà lâu đài mất thôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.