NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1780

Xong xuôi rồi, D'Artagnan đi gặp Planchet để từ biệt và còn phải trả lời

câu hỏi về đám binh sĩ của ông. D'Artagnan không nói gì với Planchet về
vấn đề cắt giảm bớt quân số mà ông đã giải quyết xong. Ông ngại làm
thương tổn đến lòng tin tưởng của người góp vốn. Planchet thật vui mừng
khi được biết rằng đội quân đã được tuyển đủ, và rằng chính lão, Planchet
đây, sẽ được kể như một ông vua một nửa ngồi trên ngai vàng - bàn giấy
tuyển mộ một đạo quân đặc biệt dành riêng đi gây chiến với cái xứ Anh xảo
trá kia.

Planchet giao cho D'Artagnan phần của gã hai mươi ngàn louis bằng

đồng louis “kép” xinh đẹp, và thêm hai mười ngàn louis trả cho
D'Artagnan, cũng vẫn những đồng louis “kép” xinh đẹp.

D'Artagnan chia đều số tiền bỏ vào túi xách và thử nhấc mỗi túi trong tay

nói:

— Mấy cái đồng tiền này, coi bộ rắc rối dữ hả anh bạn Planchet thân

mến? Hơn ba chục ký lô đấy chứ?

— Gì! Con ngựa của ngài sẽ mang nó đi như mang một cọng lông gà

thôi!

D'Artagnan lắc đầu:
— Chớ nói thế, Planchet ạ. Một con ngựa mà chở nặng thêm ba chục kí

lô nữa ngoài cái áo khoác và người kĩ sĩ thì không dễ gì qua nổi một con
sông, không thể phóng một cách nhẹ nhàng qua một bức tường hay một cái
hố, và thế là không còn ngựa, không còn kỵ sĩ gì ráo. Đúng là anh không
biết mấy thứ đó, Planchet ạ, vì anh suốt đời chỉ là lính bộ.

— Vậy thì, thưa ngài làm sao bây giờ?
D'Artagnan nói:
— Nghe đây, ta sẽ trả lương cho đội quân khi họ trở về gia đình. Hãy cất

giữ dùm số tiền hai mươi ngàn louis của ta để sinh lợi trong lúc ta đi vắng.

— Còn phân nửa của tôi? - Planchet hỏi.
— Thì ta mang theo.
— Thật vinh dự được lòng tin của ngài, nhưng nếu ngài không trở về thì

sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.