NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1799

— Ôi, thưa ngài, bọn thủy thủ chúng tôi đã có thói quen nghiên cứu trời

và nước, nghĩa là hai thứ linh động nhất thế gian, cho nên chẳng còn thứ gì
lầm được.

Monck chuyển sang chuyện khác:
— À, mà này, hình như anh sắp sửa cho chúng tôi no nê đấy!
— Thưa ngài, tôi sẽ cố gắng hết sức.
— Trước hết, anh bán cho chúng tôi mẻ cá đó bao nhiêu?
— Tôi chưa ngu mà ra giá đâu, thưa ngài.
— Tại sao vậy?
— Tại vì cá của tôi thuộc về ngài.
— Do quyền gì?
— Quyền của kẻ mạnh.
— Nhưng mà ý của tôi thì muốn mua cho anh.
— Tôi không dám xin gì hơn.
— Anh muốn xin gì nữa?
— Tôi chỉ xin được ra đi.
— Đi đâu? Tới tướng Lambert à?
Người đánh cá kêu lên:
— Tôi ấy à, tôi đến Newcastle làm gì khi tôi chẳng còn con cá nào?
— Muốn gì thì gì, anh hãy nghe tôi nói đây. Một lời khuyên thôi.
— Sao ạ? Ngài muốn trả tiền cho tôi và lại còn cho thêm một lời khuyên

tốt nữa à? Ôi, ngài ban ơn cho tôi nhiều quá.

Monck nhìn đăm đăm hơn bao giờ hết khuôn mặt người đánh cá và thấy

trên ấy vẫn còn giữ chút gì hoài nghi.

— Vâng. Tôi muốn trả tiền cho anh và cho anh một lời khuyên, vì cả hai

điều có liên quan với nhau. Vậy thì, nếu như anh quay trở lại cho tướng
Lambert.

Người đánh cá làm một cử chỉ ở đầu và vai có ý nghĩa là “nếu hắn nhất

quyết như vậy thì mình không nên làm phật ý hắn”.

Monck nói tiếp:
— Anh đừng đi qua phía đầm lầy vì trong mình anh có tiền. Tôi có đặt ở

đấy một toán lính Scotland. Họ khó chơi và sẽ không hiểu rõ thứ ngôn ngữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.