NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1856

Người ngư dân ngưng lại vì một loạt súng khác nã vào nhà và một phát

súng lục đáp lại làm một kẻ tấn công liều lĩnh nhất bị hạ. Sự tức giận của
toán binh sĩ lên đến tột độ.

Trong khi đó, ngọn lửa vẫn hoành hành, một cụm lửa và khói xoáy tròn

trên nóc nhà, D'Artagnan không thể giữ kiên nhẫn được lâu, ông liếc xéo
Monck và nói:

— Chán quá! Ông là tướng, ông để mặc binh sĩ của ông đốt nhà và sát

hại thường dân, và ông vừa nhìn cảnh đó một cách bình thản, vừa sưởi ấm
hai bàn tay của ông như thế à?

Monck mỉm cười:
— Ông hãy kiên nhẫn, hãy kiên nhẫn!
— Kiên nhẫn? Kiên nhẫn. Cho đến khi nào người quý tộc dũng cảm đó

bị “rôti” phải không?

Và D'Artagnan lao mình đi.
— Đứng lại! - Monck nói bằng một giọng ra lệnh. Và ông ta tiến về phía

ngôi nhà.

Cùng lúc ấy, một sĩ quan cũng đến gần, và nói với kẻ bị vây:
— Nhà cháy rồi, trong một tiếng đồng hồ nữa nhà ngươi sẽ bị nướng!

Bây giờ hãy còn kịp; nào, hãy nói những gì nhà ngươi biết về Đại tướng
Monck, và chúng tao sẽ tha cho mày sống. Trả lời đi nếu không thì...

Kẻ bị vây không trả lời, có lẽ anh ta đang lắp thêm đạn vào khẩu súng

lục. Viên sĩ quan nói tiếp:

— Bọn tao đang gọi thêm quân tiếp viện, trong một khắc nữa sẽ có một

trăm quân chung quanh ngôi nhà này.

— Câu trả lời của tôi là - người Pháp nói, - tôi muốn tất cả các binh sĩ

phải rút ra khỏi nơi đây, tôi muốn được tự do đi ra, và một mình đi đến đại
bản doanh, nếu không tôi sẽ chiến đấu cho đến chết!

D'Artagnan kêu lên:
— Trời ơi! Tiếng của Athos! Đồ quân khốn kiếp! - Và thanh kiếm của

D'Artagnan vung lên sáng lóe ngoài vỏ.

Monck ngăn ông lại và chính ông ta cũng dừng lại, đoạn nói bằng một

giọng rất vang:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.