NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1914

thiếu can đảm đâu; vậy xin ngài đừng để tôi phải mỏi mòn chờ đợi. Ngài
D'Artagnan thân mến: Tiền của chúng ta mất toi hết rồi phải không?

D'Artagnan để một thời gian hoãn trả lời mà người chủ quán đáng

thương tưởng chừng như là một thế kỷ. Nhưng anh ta chỉ có cách day trở
trên ghế thôi.

D'Artagnan gật gù nói một cách chậm chạp:
— Và nếu đúng như vậy thì bạn sẽ nói sao, hỡi người bạn đáng thương

của tôi?

Nét mặt của Planchet chuyển từ màu tái nhợt sang màu vàng. Người ta

có thể tưởng anh ta sắp nuốt chửng cả cái lưỡi của mình, vì cổ họng anh ta
phồng lên và đôi mắt đỏ chạch. Anh ta lẩm bẩm:

— Hai mươi ngàn đồng! Hai mươi ngàn đồng…
D'Artagnan vươn cổ ra, chân duỗi dài, tay buông thõng, trông giống như

pho tượng của thần Buồn nản. Một tiếng thở dài đau đớn thoát ra từ những
hang hốc sâu thẳm nhất trong lồng ngực của Planchet. Anh ta nói:

— Thôi, tôi hiểu rồi. Chúng ta hãy tỏ ra dũng cảm. Hết tất cả rồi, phải

không? Điều chính yếu, thưa ngài, ngài còn mạng sống là được rồi.

— Dĩ nhiên, dĩ nhiên, mạng sống là cái gì quý giá, nhưng trong lúc đó thì

tôi đã tiêu tan cả sản nghiệp rồi.

Planchet nói:
— Chúa ơi! Thưa ngài, nếu như vậy, xin ngài cũng đừng nên tuyệt vọng.

Ngài sẽ buôn tạp hoá chung với tôi, hai chúng ta làm ăn chung với nhau;
chúng ta sẽ chia nhau tiền lời, và khi không còn tiền lời nữa thì chúng ta
chia nhau hạnh nhân, nho khô, ô mai và chúng ta sẽ cùng gặm chung với
nhau miếng pho mát Hà Lan cuối cùng.

D'Artagnan không thể kéo dài vở kịch lâu hơn nữa. Ông cảm động kêu

lên:

— Chán quá, Planchet, anh thật là một người tốt bụng? Này, anh không

đóng kịch đấy chứ? Anh không trông thấy con ngựa có mang những cái bao
dưới cái chái ngoài đường kia đó sao?

— Con ngựa nào? Những cái bao nào? - Planchet hỏi, tim anh ta thắt lại

với ý nghĩ D'Artagnan đã điên rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.