NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1943

Fouquet, mặc dầu rất cố gắng tự chế ngự, cũng không ngăn được một

tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra. Cha xứ hỏi:

— Người chủ của ngôi nhà đó tên là gì?
— Tôi không trả lời được với ông điều này, vì tôi không trông thấy hắn;

vị trí đã được chỉ định cho tôi là ở trong khu vườn, và tôi đã ở lại vị trí của
tôi; người ta chỉ đến kể lại sự việc cho tôi nghe thôi. Tôi được lệnh khi sự
việc kết thúc thì đến đây báo cho các ông biết nó đã kết thúc như thế nào.
Và tôi đã tuân lệnh phi ngựa như bay đến đây.

— Tốt lắm, chúng tôi không còn điều gì nữa để hỏi anh. - Cha xứ nói mà

nỗi lo sợ trong ông càng gia tăng khi nghĩ đến lúc phải nói chuyện một
mình với người anh em của ông.

Gourville hỏi:
— Anh đã được trả tiền chưa?
Danicamp trả lời:
— Một phần tiền trước, thưa ông.
— Đây là hai mươi đồng pistole. Thôi, anh đi đi, và cũng như lần này

đừng quên luôn luôn bảo vệ những quyền lợi thật sự của Nhà vua.

— Thưa ông, vâng. - Danicamp đáp, vừa nghiêng mình chào, vừa nắm

chặt số tiền trong túi.

Sau đó, anh ta bước ra.
Anh ta vừa ra khỏi cửa thì Fouquet, nãy giờ vẫn đứng yên, nhanh nhẹn

tiến đến đứng giữa ông cha xứ và Gourville. Cả hai người cùng mở miệng
ra một lượt, nhưng Fouquet gạt đi:

— Đừng tự bào chữa cho mình, cũng đừng trách cứ ai hết. Nếu tôi không

phải là một người bạn giả dối, tôi đã không giao cho ai hết việc giải thoát
cho Lyodot và D'Eymeris. Chính tôi là kẻ duy nhất có tội, vậy chính mình
tôi phải chịu những lời trách cứ và phải mang lấy nỗi ân hận. Hãy để tôi
một mình cha xứ ạ.

Cha xứ trả lời:
— Tuy nhiên, thưa ông, ông không nên ngăn cản việc tôi cho truy tầm

tên khốn kiếp đã can thiệp giúp ông Colbert trong cuộc đã được chuẩn bị
rất chu đáo này; bởi vì, nếu thương yêu bạn bè của mình là một chủ trương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.