NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 1961

Ông này đưa đôi tay run rẩy trông đến tội nghiệp, mắt thẫn thờ đến dại

khờ nhìn vào dấu đóng. Một thoáng xúc động cuối cùng hiện trên khuôn
mặt rồi ông vật ngã xuống ghế. Sau một lúc im lặng để cho viên chủ ngục
Bastille tỉnh táo lại, Aramis nói:

— Này, này đừng để cho tôi tưởng rằng ông Trưởng dòng tu xuất hiện

cũng giống như thấy Chúa vậy chứ. Can đảm lên, đứng dậy đi, nào đưa tay
tôi kéo lên và vâng lời đi.

Baisemeaux chưa thoả mãn nhưng đã vững tâm, hôn tay Aramis và đứng

dậy.

Ông ta thì thào:
— Thưa, ngay bây giờ?
— Ồ, đừng thái quá như vậy, ông chủ nhà ạ. Về chỗ đi và chúng ta tráng

miệng cái đã.

— Thưa ngài, tôi chẳng bao giờ phục hồi được sau chuyện này đâu. Tôi

đã cười cợt, đùa bỡn với ngài, đã coi như bằng vai.

— Thôi! Im đi ông bạn, - vị giám mục trả lời khi thấy sợi dây căng ra

quá và nếu có đứt thì thật là nguy hiểm, - Im đi. Mỗi người có một cuộc
sống riêng. Ông có sự che chở và cảm tình của ta, còn ta thì ông có vâng
lời. Nợ bổn phận làm xong, thì cứ thanh thản mà sống.

Baisemeaux suy nghĩ kỹ; ông ta thoáng nhận ra hậu quả của việc thả một

tên tù theo một lệnh giả và nếu có đặt lên cân tờ giấy bảo đảm của viên
Trưởng dòng thì cũng chẳng thấy có quân bình chút nào.

Aramis đoán ra và nói:
— Ông bạn Baisemeaux thân mến ơi, ông thật ngốc. Hãy bỏ thói quen

suy nghĩ đi khi mà tôi phải lo giùm cho cả ông rồi.

Baisemeaux lại khom lưng xuống khi Aramis ra hiệu một lần nữa, ông

nói:

— Bây giờ tôi phải làm sao đây?
— Thường thì khi thả một người tù ông phải làm sao.
— Tôi có luật lệ đã định.
— Thì cứ theo đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.