NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 2063

— Ngày mai.
Ông De Saint Mars sắp đi tuần nên để D'Artagnan lại một mình với các

ông Tây Ban Nha giả. Người lính ngự lâm kêu lên:

— Ôi, đây là một lối sống, một xứ sở thích hợp với tôi quá. Tôi điều

khiển con người này còn hắn thì làm tôi khó chịu, chán quá! Này, các bạn
muốn chúng ta thử súng với bọn thỏ không? Đi bộ chơi, thú lắm, không
mệt đâu. Hòn đảo chỉ dài có một dặm rưỡi và bề ngang chỉ có nửa dặm.
Đúng là một lâm viên. Chúng ta vui đùa chút đi.

— Đi đâu cũng được, D'Artagnan ạ, không phải để giải trí mà là để nói

chuyện được tự do hơn.

D'Artagnan ra dấu cho một người lính, người này hiểu ý mang súng săn

đến cho các nhà quý tộc rồi trở về đồn.

D'Artagnan nói:
— Bây giờ các bạn chịu khó trả lời một chút về câu hỏi của anh chàng

De Saint Mars, các bạn đến đảo làm gì?

— Đến giã từ bạn.
— Giã từ tôi à? Sao vậy? Raoul đi chăng?
— Đi với ông De Beaufort.
Trong khi hai người bạn nói chuyện với nhau, thì Raoul đầu óc nặng nề,

trái tim chùng xuống, leo lên ngồi trên một tảng đá đầy rong rêu, buông cây
súng tựa vào đầu gối, mắt nhìn biển nhìn trời, lắng nghe tiếng lòng, để mặc
những người kia đi càng lúc càng xa. D'Artagnan nhận ra sự vắng mặt của
Raoul, ông hỏi Athos:

— Hắn vẫn bị đòn tình à?
— Bị đến chết?
— Ồ, bạn nói quá đấy, Raoul được tôi luyện kỹ lắm. Bên ngoài các trái

tim cao cả như thế thường có một lớp thứ hai như là giáp sắt; khi lớp thứ
nhất chảy máu, lớp thứ hai cản lại đòn.

Athos trả lời:
— Không, Raoul sẽ chết vì lẽ đó thôi.
— Chán quá, - D'Artagnan ủ rũ.
Rồi một lúc sau, ông tiếp tục hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.