NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 2073

— Vâng, trước tiên.
— Và phải gọi ta.
— Có, gọi ngay tức khắc!
— Chúng ta yêu thương nhau quá! - Bá tước nói, - nên từ lúc chúng ta xa

nhau đây, mỗi một người sẽ mang một phần linh hồn của người kia trên
bước đường đời của mình. Raoul ạ, khi anh buồn, ta cảm thấy tim ta cũng
ngập chìm trong buồn khổ và khi anh mỉm cười nghĩ đến ta thì hãy nghĩ
rằng ở nơi chân trời đó, anh đã gửi cho ta một tia nắng ấm áp vui tươi của
anh.

Người thanh niên trả lời:
— Tôi không hứa được là sẽ sống vui nhưng xin ngài hãy tin chắc rằng

chẳng có giây phút nào tôi quên được ngài, không giây phút nào hết, tôi xin
thề như thế, trừ khi tôi phải chết đi.

Athos không thể nào cầm lòng được nữa, ông ôm quàng lấy cổ con trai,

siết chặt rất lâu.

Trăng đã lên cao, một vùng sáng vàng hiện lên ở chân trời báo hiệu một

ngày sắp đến. Athos khoác áo mình lên vai Raoul và dắt tay người con đi
về phía thành phố đang nhộn nhịp với hàng hoá và người khuân vác, nhung
nhúc như bầy kiến.

Cả hai người sắp rời khỏi phần đất cao thì thấy một bóng người ngập

ngừng tiến lại có vẻ ngại ngùng. Raoul kêu lên:

— Ồ! Grimaud, chú làm gì thế? Chú lại báo cho tôi biết giờ khởi hành đã

đến rồi phải không?

— Đi một mình à? - Grimaud có vẻ trách móc vừa nói vừa chỉ Raoul cho

Athos.

Bá tước kêu lên:
— Ồ! Grimaud có lý đấy. Raoul không đi một mình đâu. Không, chẳng

thể nào để nó ở lại trên đất lạ xứ người mà không có người bạn thân để an
ủi và để nhắc nhở mọi thứ nó yêu mến.

Grimaud nói:
— Có tôi!
— Chú đi theo tôi? Phải! Phải rồi! - Raoul kêu lên mà xúc động hết mực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.