NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 2127

— Không có. Nhưng mà tối quá, ngã gãy cổ đấy.
Một người lính cận vệ:
— Bọn chó không gãy cổ mà! Chúng ra sao hết rồi?
Một người chủ gọi tên chó của mình, huýt gọi theo lối quen thuộc, nhưng

không có tiếng nào đáp lại. Biscarrat nói:

— Không lẽ động có ma. Để xem sao.
Anh ta xuống ngựa, cất bước vào động.
— Đợi đợi tôi theo với, - một người lính cận vệ kêu với theo khi thấy

Biscarrat sắp sửa biến vào vùng tranh tối tranh sáng.

Biscarrat trả lời:
— Không, chắc có điều gì lạ đây, đừng liều, nếu trong mười phút nữa

không có tin tôi thì các anh hãy vào, mà vào một lượt.

— Được rồi, chúng tôi đợi, - những người trẻ tuổi trả lời vì tin rằng

Biscarrat chẳng gặp nguy hiểm gì lớn lắm.

Rồi họ không xuống ngựa mà đứng vây quanh động. Cho nên Biscarrat

đi một mình trong hang tối đen, đến tận mũi súng của Porthos. Anh thấy
vật lạ cản nơi ngực nên ngạc nhiên vươn tay ra nắm lấy nòng súng lạnh
ngắt. Cùng lúc, Yves giơ dao sắp đâm mạnh xuống người trẻ tuổi với tất cả
sức lực có trong cánh tay của một người Breton thì cánh tay sắt của Porthos
cản lại, rồi có tiếng “ồ” gầm lên trong đêm tối:

— Tôi không cho ai giết hắn.
Biscarrat như vậy là đang ở giữa một sức bảo vệ và một sự đe dọa, cái

nào cũng ghê gớm như nhau. Dù can đảm đến đâu, người trẻ tuổi cũng thốt
lên tiếng kêu, bị chặn lại vì chiếc khăn tay của Aramis nhét vào miệng. Ông
nói nhỏ với anh ta:

— Ông Biscarrat ạ, chúng tôi không muốn làm hại ông, và ông phải biết

điều đó vì ông đã nhận ra chúng ta rồi, nếu ông nói lên một tiếng, thở một
chút, phì một hơi là chúng tôi giết ông như đã giết chó của ông đó.

Người trẻ tuổi nói nhỏ:
— Phải, tôi nhận ra các ông rồi. Nhưng sao các ông lại ở đây? Làm gì ở

đây? Thật rủi ro? Tôi cứ tưởng các ông ở trong đồn.

— Còn ông, chắc ông đã giúp chúng tôi được một ít chứ gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.