NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 2128

— Tôi gắng làm hết sức, nhưng thưa, các ông có lệnh rõ ràng rồi.
— Lệnh giết chúng tôi?
Biscarrat không trả lời gì cả. Nói về sợi dậy treo cổ với các nhà quý tộc

này thì cũng như đem quàng nó vào mình. Aramis hiểu sự im lặng đó của
người tù binh:

— Ông De Biscarrat ạ, ông đã chết rồi nếu như chúng tôi không tiếc cho

tuổi trẻ của ông và sự quen biết với cha ông xưa kia. Còn bây giờ ông cũng
có thể thoát chết lần nữa nếu không nói với các bạn những gì ông thấy ở
đây.

— Không phải chỉ không nói mà còn cố sức ngăn bạn bè tôi đặt chân vào

đây.

— Biscarrat? Biscarrat? - Ở bên ngoài có nhiều tiếng gọi và hút theo

ngách động như một luồng gió xoáy.

Aramis nói:
— Trả lời đi.
— Tôi đây, - Biscarrat kêu lên.
— Thôi, đi đi, chúng tôi tin ở lòng trung thực của anh.
Nói rồi, ông thả người trẻ tuổi ra. Biscarrat tiến lại phía ánh sáng.
— Biscarrat! Biscarrat! - Những tiếng kêu càng tiến gần lại.
Thế rồi có các bóng người đổ vào bên trong động. Biscarrat chạy vụt về

phía trước đón các bạn, chặn kịp lúc họ suýt tiến vào trong động. Nhờ ánh
sáng bên ngoài, một người kêu lên:

— A! Anh xanh dễ sợ?
Một người khác kêu tiếp:
— Xanh à? - Phải nói là mét mới đúng?
— Tại sao? - Người trẻ tuổi nói mà trong lòng cố gắng hết sức để tự trấn

tĩnh.

Cả bọn cùng la lớn:
— Ôi, trời à, anh gặp chuyện gì đấy?
Một người khác cười vang:
— Bạn ơi, anh không còn một giọt máu nào trong người hết.
Lại một người khác:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.