Phía sau Grimaud, những người giúp việc hồi hộp lắng nghe, mắt nhìn
vào giường người bệnh. Người giúp việc già ấy gắng phát ra một tiếng kèm
theo hơi thở dài tuôn từ lồng ngực:
— Phải.
Thế rồi, những tiếng rền rĩ than vãn, thương tiếc nổi lên tràn ngập gian
phòng trong lúc người cha hấp hối đưa mắt nhìn lên bức hình của con.
Đối với Athos, giây phút này như lúc chuyển tiếp trở về cơn mê. Ông
không kêu một tiếng, không khóc, tâm hồn lặng lẽ và nhẫn nhục như một
kẻ tử đạo, mắt nhìn lên trời để tìm lại hình bóng người con thân yêu bay
cao trên ngọn núi ở Djidgelli đúng vào lúc Grimaud trở về. Chắc là khi
nhìn lên trời, nhớ lại cơn mê kỳ diệu đó, ông đã quay lại con đường cũ
mang ảo ảnh vừa ghê gớm vừa lắng dịu làm sao. Cho nên sau khi nhẹ
nhàng nhắm mắt lại, ông liền mở ra và mỉm cười: Ông vừa thấy Raoul cười
với ông.
Athos vẫn chắp hai tay lên ngực, mặt quay về phía cửa sổ mà qua đó hơi
lạnh ban đêm lan vào mang theo hương thơm của cây cỏ; ông đang bước
vào, không bao giờ trở ra nữa trong cõi thiên đường mà người sống không
làm sao thấy được.
Cái chết đến với con người cao cả này thật dễ dãi, thật êm dịu. Không có
những cơn dằn vặt giãy giụa lúc hấp hối. Trong giấc ngủ thiên thu ông còn
giữ được nụ cười cùng theo ông xuống đáy mồ. Những người giúp việc
nhìn nét mặt bình thản đó mà không tin rằng ông đã ra đi rồi.
Họ muốn lôi Grimaud đi. Nhưng dù mệt mỏi, Grimaud vẫn cố nán lại.
Ông ngồi trên bậc cửa, tỉnh táo như người lính gác, trông chờ cái liếc mắt
đầu tiên khi Bá tước tỉnh dậy, hay hơi thở dài cuối cùng của chủ. Chẳng còn
gì cả. Grimaud thấy sợ, đứng hẳn dậy. Cùng lúc, ông nghe có tiếng chân
bước lên thang gác; tiếng gươm va vào vỏ, ngang ngạnh, quen thuộc và
ngưng lại, trong khi tiến đến giường Athos.
Một tiếng kêu vang lên cách ông ba bước, chuyển qua tiếng khóc:
— Athos! Athos! Bạn ơi!
Grimaud lắp bắp nói:
— Ngài hiệp sĩ D'Artagnan!