Người lính ngự lâm hỏi:
— Ông ấy đâu?
Grimaud vươn cánh tay gầy gò nắm tay ông và chỉ về phía chiếc giường
trải ga trắng, nổi lên khuôn mặt nhợt nhạt của xác chết.
D'Artagnan nấc nghẹn trong cổ. Ông nhón gót bước lại rùng mình, nỗi
hãi hùng theo với tiếng chân trên nền ván, ruột gan vò xé không diễn tả
thành lời. Ông nghiêng tai lên ngực Athos, mặt áp sát môi Bá tước. Không
tiếng đập nào, không hơi thở nào phát ra cả. Ông bước lui lại về phía sau.
Grimaud theo dõi từng cử động của D'Artagnan rụt rè đến ngồi phịch
dưới chân giường, úp môi lên tấm nệm trắng phủ lên đôi chân cứng nhắc
của Bá tước. Trên đôi mắt đỏ, những dòng lệ trào ra, tuôn chảy.
Nhìn ông già tuyệt vọng tuôn nước mắt mà không khóc nên lời,
D'Artagnan thấy đó là cảnh xúc động nhất trong cuộc đời trôi nổi của ông.
Người chưởng quan vẫn đứng nhìn người chết mỉm cười như cố giữ nét
tươi vui đó dành để đón chào người bạn thân nhất, cho người ông yêu nhất
sau Raoul. Rồi như để trả lễ cho con người vẫn nhớ đến ông từ bên kia thế
giới, D'Artagnan đến cúi hôn lên trán Athos và giơ bàn tay run rẩy vuốt cho
đôi mắt người chết khép lại.
Rồi ông đến ngồi xuống nơi chân giường, không hề sợ hãi người chết, -
con người hiền hậu, cung thuận trong ba mươi lăm năm qua. Nhìn khuôn
mặt cao quý đó, ông nhớ lại những kỷ niệm xa xưa, có thứ vui tươi, duyên
dáng như nụ cười này, có thứ buồn đau, lạnh lẽo như khuôn mặt mãi mãi
bất động này.
Rồi cả nỗi chua xót dâng lên lồng ngực, như muốn vỡ ra. Thấy không đủ
sức chịu đựng nữa, ông đứng lên, vụt chạy nhanh ra khỏi gian phòng của
người chết, con người ông đến với ý định báo tin Porthos chết. Ông thốt lên
một tràng tiếng nấc xé lòng khiến cho những người hầu phải tuôn theo
những tiếng than vãn rên rỉ.
Lúc trời hừng sáng, D'Artagnan đi lòng vòng trong phòng dưới, tay dúi
vào miệng để nén tiếng thở dài, rồi bước lên thang gác lần nữa ngóng
chừng Grimaud chờ ông ta quay đầu nhìn lại, vẫy gọi ông đến bên cùng
nhau bước xuống lầu.