NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 229

— Anh yên tâm. Vĩnh biệt, chúc thượng lộ bình an! À mà? - Ông De

Treville gọi chàng lại.

D’Artagnan rảo bước quay lại.
— Anh có tiền không?
— Ba trăm đồng vàng!
— Tốt lắm, với số tiền ấy có thể đi tận cùng thế giới. Thôi đi đi.
D’Artagnan chào ông De Treville đang chìa tay bắt tay chàng. Chàng siết

chặt tay ông với lòng kính trọng xen lẫn sự biết ơn. Từ khi tới Paris, chàng
chỉ một mực ca ngợi con người ưu tú ấy, con người chàng luôn luôn thấy
đáng tôn kính, trung thực và vĩ đại.

Đầu tiên chàng đến thăm Aramis. Từ cái buổi tối tuyệt diệu chàng bám

theo bà Bonacieux, chàng chưa trở lại nhà bạn mình. Còn thêm điều này
nữa: Mới thoạt nhìn chàng ngự lâm trẻ ấy và mỗi lần gặp lại, chàng tưởng
như nhận thấy một nỗi buồn sâu sắc in trên gương mặt bạn mình.

Tối nay nữa, Aramis vẫn thức, vẻ mặt sầm tối, mơ màng. D’Artagnan

hỏi bạn mình mấy câu về nỗi buồn sâu xa ấy.

Aramis phân trần chàng buộc phải viết bằng tiếng Latinh một bài bình

luận về chương thứ 18 kinh Thánh Augustin cho tuần sau, khiến chàng phải
bận tâm nhiều.

Đôi bạn chuyện trò được một lát thì một đầy tớ của ông De Treville bước

vào cầm theo một gói kín có dấu niêm phong.

— Cái gì thế này? - Aramis hỏi.
— Giấy phép ngài yêu cầu - người hầu trả lời.
— Tôi hả, tôi có xin phép nghỉ đâu.
— Im đi và cầm lấy. - D’Artagnan nói - Và anh, anh bạn, đây là nửa

đồng vàng thưởng công cho anh, anh về nói với ông Treville là ông Aramis
thành thật và rất đỗi cảm ơn ông. Thôi về!

Người hầu cúi rạp đất chào và đi ra.
— Thế nghĩa là thế nào? - Aramis hỏi.
— Anh hãy cầm lấy cái cần thiết cho một cuộc hành trình mười lăm

ngày và đi theo tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.