Các lữ khách thúc đinh vào bụng ngựa, lũ ngựa được kích thích mạnh,
lấy lại được sức. Họ đến Amiens vào lúc nửa đêm và xuống ngựa ở quán
trọ Huệ Vàng.
Chủ quán có vẻ là một người lương thiện nhất trên đời. Lão ta tay mang
cây đèn nến, tay kia ngả mũ bông chào đón khách. Hắn muốn để hai vị
khách, mỗi người ngủ một căn phòng duyên dáng, nhưng chán nỗi mỗi
phòng lại ở mỗi đầu quán trọ.
D’Artagnan và Athos từ chối. Chủ quán nài mãi. Lữ khách vẫn một mực
như thế. Đành phải tùy lữ khách vậy.
Họ vừa xếp đặt chỗ ngủ và chặn cửa phía trong xong thì có tiếng gõ cửa
sổ trông ra sân, họ hỏi xem ai thì nhận ra tiếng nói của những người hầu, và
mở ra.
Quả nhiên đó là Planchet và Grimaud. Planchet nói:
— Một mình Grimaud thôi cũng đủ để canh ngựa, và nếu các ông muốn,
tôi sẽ nằm chắn cửa, như thế các ông sẽ yên trí không ai lọt vào chỗ các
ông được.
— Thế anh ngủ trên cái gì? - D’Artagnan hỏi.
Planchet trả lời:
— Giường tôi đây. - Và anh ta chỉ một bó rơm.
— Vậy vào đi! - D’Artagnan nói - Anh có lý đấy, cái bộ mặt lão chủ
quán làm ta không ưa, trông thớ lợ quá.
Athos nói:
— Cả tôi nữa cũng thấy thế.
Planchet trèo qua cửa sổ, nằm chắn ngang cửa, còn Grimaud thì chui vào
chuồng ngựa đảm bảo năm giờ sáng anh ta và ngựa đã sẵn sàng.
Đêm khá yên tĩnh. Khoảng hai giờ sáng, có kẻ định mở cửa thật. Nhưng
Planchet giật mình chồm dậy, và kêu lên: “Ai đó?” Kẻ kia trả lời mình
nhầm và bỏ đi.
Lúc bốn giờ sáng, có tiếng ầm ầm ở chuồng ngựa. Grimaud muốn đánh
thức bọn trai coi ngựa, và bọn chúng đã đánh hắn.
Khi mấy người mở cửa sổ, thì thấy gã hầu tội nghiệp nằm bất tỉnh, đầu bị
một đòn cán chĩa đánh vỡ.