NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 242

— Tốt lắm! - Gã quý tộc nói.
Và cùng với người hầu, gã đi theo con đường dẫn đến dã thự của viên

Trấn Thủ.

D’Artagnan và Planchet đi theo gã quý tộc với khoảng cách năm trăm

bước. Ra khỏi thành phố, D’Artagnan rảo bước đuổi kịp gã, vừa lúc gã đi
vào một cánh rừng nhỏ.

— Thưa ông - D’Artagnan nói - Ông có vẻ rất vội vã?
— Người ta không thể vội hơn thế, thưa ông.
— Tôi lấy làm tiếc - D’Artagnan nói - vì tôi cũng rất vội, nên tôi muốn

nhờ ông giúp tôi một việc.

— Việc gì?
— Để tôi đi trước.
— Không được - gã quý tộc nói - tôi đã đi sáu mươi dặm và mất bốn

mươi tư giờ và trưa mai tôi đã phải ở Londres.

— Tôi cũng đi cùng con đường ấy trong bốn mươi giờ và mười giờ sáng

mai tôi phải ở Londres.

— Thưa ông tiếc thật. Nhưng tôi đến trước, và tôi sẽ không qua sau đâu.
— Rất tiếc thưa ông. Nhưng tôi đến sau, và tôi sẽ qua trước.
— Công việc của Nhà Vua! - Gã quý tộc nói.
— Công việc của chính tôi! - D’Artagnan nói.
— Tôi thấy hình như ông định cố tình gây sự với tôi.
— Mẹ kiếp! Thế ông muốn nó là thế nào?
— Ông muốn gì?
— Ông muốn biết điều đó ư?
— Hẳn rồi.
— Vậy thì thế này! Tôi muốn cái lệnh ông đang mang theo, bởi vì tôi

không có nó, và tôi lại cần có một cái.

— Tôi cho là ông đang đùa.
— Tôi chả bao giờ đùa.
— Để tôi đi!
— Ông không đi được đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.