NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 697

— Giúp tôi, các bạn, giúp tôi với! Tay nàng lạnh hết rồi - D’Artagnan

kêu lên - Chúa ơi! Nàng bất tỉnh rồi!

Trong lúc Porthos hết sức gào lên kêu cứu, Aramis chạy đến bàn ăn lấy

một cốc nước, nhưng chàng dừng lại vì thấy mặt Athos biến sắc đi khủng
khiếp, vẫn đứng trước bàn, tóc dựng ngược lên, mắt đờ ra kinh hoàng nhìn
vào một trong những chiếc cốc và đang day dứt bởi một ngờ vực khủng
khiếp nhất.

— Ôi! - Athos nói - Ôi! Không, không thể thế được! Chúa không cho

phép một tội ác đến như vậy!

— Nước, nước, D’Artagnan thét lên - nước đâu?
— Ô, người phụ nữ tội nghiệp, người phụ nữ tội nghiệp - Athos lẩm bẩm

bằng một giọng xé lòng.

Bà Bonacieux mở lại mắt dưới những cái hôn của D’Artagnan.
— Nàng tỉnh lại rồi! - Chàng trai trẻ reo lên, ôi, lạy Chúa? Lạy Chúa tôi?

Con cảm ơn Người!

— Thưa bà - Athos nói - Thưa bà, nhân danh Chúa Trời, chiếc cốc uống

cạn kia là cho ai?

— Cho tôi, thưa ông… thiếu phụ trả lời bằng một giọng thều thào.
— Nhưng ai đã rót rượu vang vào chiếc cốc đó?
— Bà ta!
— Nhưng, bà ta là ai?
— À, tôi nhớ ra rồi - bà Bonacieux nói - nữ Bá Tước De Winter.
Cả bốn người bạn đều cùng thét lên một tiếng duy nhất nhưng tiếng thét

của Athos át đi tất cả. Cùng lúc ấy, mặt bà Bonacieux trở nên xám ngoét,
một cơn đau ngấm ngầm đang vật vã nàng, nàng hổn hển ngã vào vòng tay
của Porthos và Aramis.

D’Artagnan nắm chặt bàn tay Athos với một nỗi lo khó tả, và nói:
— Thế nào! Anh tin. - Chàng nức nở không nói được nên lời.
— Tôi tin tất - Athos cắn môi đến bật máu để nén tiếng thở dài.
— D’Artagnan? D’Artagnan? - Bà Bonacieux kêu lên - Anh ở đâu?

Đừng rời bỏ em, anh biết rõ là em sắp chết mà?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.