D’Artagnan rời bàn tay Athos mà chàng vẫn còn đang co quắp nắm chặt
lấy, chạy đến với nàng. Khuôn mặt rất đẹp của nàng đã hoàn toàn biến đổi,
đôi mắt chong chong không còn nhìn vào đâu nữa, người nàng quằn quại,
trán đầm đìa mồ hôi.
— Nhân danh Chúa Trời! Chạy đi, gọi lên, Porthos, Aramis, xin cấp cứu
mau!
— Vô ích thôi! - Athos nói - Vô ích, với thứ thuốc độc con mụ ấy đổ
vào, không có thuốc giải độc đâu.
— Vâng, vâng, gọi cấp cứu, gọi cấp cứu? - Bà Bonacieux lẩm bẩm - cấp
cứu!
Rồi, thu hết sức lực, nàng ôm lấy đầu chàng trai trẻ, nhìn chàng một lát,
như thể tất cả linh hồn nàng đều thu vào đấy, và nghẹn ngào thét lên một
tiếng, áp môi mình vào môi chàng.
— Constance! Constance ơi! - D’Artagnan thét lên.
Một hơi thở hắt ra từ miệng nàng Constance, lướt qua miệng
D’Artagnan. Hơi thở ấy, chính là linh hồn trong trắng và trinh bạch và rất
đỗi yêu thương đang bay trở về trời. D’Artagnan chỉ còn ôm chặt một xác
người trong tay.
Chàng trai trẻ thét lên một tiếng và ngã vật ra cạnh người yêu của mình
cũng tái nhợt đi và lạnh ngắt như nàng.
Porthos khóc, Aramis giơ nắm đấm lên trời. Athos làm dấu thánh.
Vừa lúc ấy một người đàn ông hiện ra ở trước cửa, hầu như cũng nhợt
nhạt như những người ở trong phòng, nhìn khắp xung quanh, thấy bà
Bonacieux đã chết, và D’Artagnan đang ngất đi.
Người này xuất hiện đúng vào giây phút kinh hoàng tiếp theo những
thảm họa lớn.
— Nếu tôi không nhầm - Ông ta nói - đây là ông D’Artagnan và các ông
là ba người bạn của ông ấy, các ông Aramis, Porthos và Aramis.
Mấy người nghe thấy nói đến tên mình ngạc nhiên nhìn người lạ mặt. Cả
ba đều hình như nhận ra ông ta.
— Thưa các vị - người mới đến nói - các vị cũng như tôi đều tìm kiếm
một con đàn bà mà - Ông ta mỉm một nụ cười ghê sợ - chắc nó đã qua đây,