NGỰ LÂM PHÁO THỦ TOÀN TẬP - Trang 699

bởi tôi thấy ở đây có một xác chết.

Cả ba người đều im không nói. Chỉ có tiếng nói và khuôn mặt là gợi họ

nhớ đến một người đã từng gặp, tuy nhiên lại không thể nhớ rõ đã gặp
trong trường hợp nào.

— Thưa các vị - người lạ tiếp tục - thôi thì vì các ông chẳng buồn nhận

ra một người có lẽ các ông đã hai lần cứu mạng, tôi đành phải xưng tên ra
vậy. Tôi là Huân Tước De Winter, em chồng của mụ đàn bà đó.

Cả ba người cùng ồ lên kinh ngạc. Athos đứng dậy chìa tay ra cho ông ta

và nói:

— Rất hoan nghênh ông, Huân Tước, ông là bạn bè của chúng tôi mà.
— Từ Portsmouth đi sau con mụ đó năm giờ - Huân Tước De Winter nói

- Tôi đến Boulogne, sau mụ ba tiếng, tôi đến Saint Omer chậm hơn nó hai
mươi phút, cuối cùng đến Lillers, tôi mất hút nó. Tôi đi lung tung hỏi thăm
mọi người thì thấy các ông đang phi ngựa qua rất nhanh. Tôi gọi các ông,
các ông không trả lời. Tôi muốn đi theo, nhưng ngựa tôi đã quá mệt, không
thể đi ngang tầm ngựa của các ông. Và tuy nhiên, hình như các ông mặc
dầu đã đi nhanh đến thế mà vẫn bị quá muộn khi đến nơi.

— Ông thấy đấy - Athos vừa nói vừa chỉ cho ông De Winter bà

Bonacieux đã chết, và D’Artagnan thì Porthos và Aramis đang cố gọi cho
tỉnh lại.

— Cả hai đều chết ư? - De Winter hỏi.
— Không, may sao, D’Artagnan chỉ bị ngất - Athos trả lời.
— Thế thì tốt rồi!
Quả nhiên, đúng lúc đó, D’Artagnan mở mắt. Chàng rứt ra khỏi tay

Porthos và Aramis, như một người mất trí vồ lấy thi thể người yêu của
mình.

Athos đứng lên, bước lại phía bạn mình, chậm rãi trang nghiêm, trìu mến

ôm lấy chàng và vì chàng đang nức nở, Aramis nói với chàng bằng một
giọng đầy vẻ thuyết phục và cao thượng:

— Bạn ạ, hãy đàn ông lên nào, chỉ đàn bà mới khóc người chết, còn đàn

ông phải trả thù cho họ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.