NGỰA Ô YÊU DẤU - Trang 68

17

CHUYỆN CỦA JOHN MANLY

Phần còn lại của chuyến đi rất ung dung, sau lúc mặt trời lặn một chút,

chúng tôi đến nhà người bạn ông chủ. Chúng tôi được đưa vào một cái
chuồng sạch sẽ, ngăn nắp, và được người xà ích ân cần làm chúng tôi thấy
hết sức thoải mái. Hình như ông ta biết nhiều về James khi nghe tin hỏa
hoạn.

– Có một điều rất rõ ràng, anh bạn trẻ ạ. - Ông ta nói - Ngựa của cậu biết

có thể tin cậy vào ai. Một trong những điều khó khăn nhất trên đời là đưa lũ
ngựa ra khỏi chuồng trong lúc có hỏa hoạn hoặc lụt lội. Tôi không biết vì
sao chúng không chịu ra, nhưng là thế đấy, hai chục con mới có một con.

Chúng tôi dừng lại nơi ấy hai hoặc ba ngày rồi về nhà. Chuyến đi yên ổn,

chúng tôi vui mừng lại được về chuồng của mình, và anh xà ích John cũng
vui khi thấy chúng tôi.

Trước lúc James và anh để chúng tôi lại trong đêm, James nói:

– Em không biết ai sẽ thế chỗ em.
– Cậu bé Joe Green ở Lodge. - John nói.
– Joe Green ư! Nó còn là một đứa bé mà!

– Nhưng là một đứa bé ra trò đấy! Nó nhỏ nhưng nhanh nhẹn, lại sốt sắng

và từ tâm. Nó rất thích đến đây, bố nó cũng muốn thế, và tôi biết ông chủ
cũng muốn cho nó một cơ hội. Ông ấy bảo nếu tôi cho là nó không làm việc
được, ông ấy sẽ kiếm đứa lớn hơn, nhưng tôi nói sẵn sàng để nó thử việc sáu
tuần.

– Sáu tuần! - James nói - Phải sáu tháng nó mới có thể làm được nhiều

việc! Thế thì anh sẽ vất vả lắm đấy, John ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.