Vịn vào hai lẽ đó, tôi mạnh-bạo trở về.
Tháng 8, về tới Hải-phòng, ở nhà một người bạn trong đảng. Sự vui
mừng không tả ra cho hết.
Là vì lúc tôi đến Bắc-Hải, đánh liều đáp xuống một chiếc tàu tây,
nhờ cậy được một người đồng-bào đốt than trong tàu che-chở giùm. Tới lúc
người tây xuống tàu khám xét thời va giấu tôi ở khoang tàu dưới chót,
chung quanh chất đầy than đá, tôi nằm lọt vô giữa im-lìm không dám hó-
hé. Nhờ vậy mà người tây không hay, tôi mới lén về trong nước đặng. Đó
cũng là một việc mạo-hiểm mà thành-công.
*
Lên bến Hải-phòng rồi, tôi đáp xe lửa đi về Nghệ-An.
Trên xe lửa, tình-cờ gặp lão tuần-phủ X… tỉnh Thái-bình vốn là tay
bợm hót giỏi trong đám quan-trường. Lão viết mấy chữ trên miếng giấy
nhỏ đưa cho tôi xem, như vầy :
- « Ông trốn đi chưa đầy tuần-lễ, mật-thám đã bủa khắp nơi. Vậy
ông sớm liệu đào-tẩu cho mau, không thì nguy đấy ».
Tôi hơi lo.
Nhưng cái mục-đích mình trở về nước nhà chưa đạt được, thì chưa
có thể nào đào-tẩu, ta cứ việc ở nhà đã, ra sao thì ra.
Tôi bèn trốn trở về Hà-tĩnh, ước-hẹn những anh em kín-đáo tới hội-
họp tại nhà Đặng-quân. Còn Tử-Kính thì đem giấy tờ trọng-yếu vô Huế
trước để yết-kiến Hội-chủ, rồi đi thẳng vô Quảng-Nam, nói việc mình định
mưu-tính vậy vậy cho đồng-chí hai tỉnh Nam Nghĩa hay.