NGỤC TRUNG THƯ - ĐỜI CÁCH MỆNH - PHAN BỘI CHÂU - Trang 41

XII. HÔ-HÀO THANH-NIÊN SANG NHẬT

CẦU HỌC

LƯƠNG-KHẢI-SIÊU nói tiếp :

« Thực-lực hệ-trọng hơn hết, không gì cho bằng nhân-tài. Vậy thì

tôi tính kế cho quý-quốc bây giờ, trước hết ta hãy gắng công ra sức vun-
trồng nhân-tài. Hễ nhân-tài có đủ, thì chỉ đợi thời-cơ đưa đến là ta làm việc
lớn được dễ-dàng ».

Tôi rất phục lời họ Lương nói phải lắm.

Trở về nhà trọ rồi tôi thao-thức suy-nghĩ cả đêm, không sao nhắm

mắt ngủ được.

Dòm quanh thế-giới như rồng bay hổ thét, như điện chớp mây tuôn,

nhân-tài có ngàn thứ muôn thứ, không có vẻ nào mà không mới lạ. Ngay
đến một xó Đông dương nầy, nước nhà mình so-sánh đã đủ thua kém,
người ta muôn phần, mình chẳng có một, còn nói Âu-Mỹ làm gì ?

Bởi vậy nuôi dựng nhân-tài là việc cần-kíp của mình, không đợi

phải nói nữa. Song muốn nuôi dựng nhân-tài ta phải làm sao bây giờ, vì cái
thực-quyền giáo-dục nằm cả trong tay chính-phủ Pháp bảo-hộ ?

Dầu vậy mặc lòng, anh em chúng tôi còn đây, không lẽ nào chịu bó

tay đợi chết cho đành. Giờ chỉ có cách là kêu gào bọn thiếu-niên trong nước
tỉnh dậy, liều mình trốn ra nước ngoài học tập, như thế thì ta được tự-do mở
mang trí khôn, mà nước nhà mới chóng có nhân-tài đẻ ra được nhiều.

Tôi bèn đặt ra bài văn cổ-động bà con trong nước giúp tiền cho

thanh-niên qua Nhật cầu học. Bài nầy chỉ viết lơ-thơ có mấy ngàn chữ,
nhưng thật là một bài văn sinh-bình tôi lấy làm đắc-ý thứ nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.