NGỤC TRUNG THƯ - ĐỜI CÁCH MỆNH - PHAN BỘI CHÂU - Trang 42

Là vì công việc tôi sắp-đặt lo toan từ trước đến giờ, đều chuyên-chú

vào hiện-tượng trước mắt, đến sự mưu-đồ sự-nghiệp lâu-dài bền-vững cho
nước nhà, thời chỉ có bài văn nầy thôi. Nếu như có hiệu-quả, người nước ta
du-học ngày thêm đông, nhân-tài ngày thêm nhiều, dân-trí ngày thêm cao,
thì không gì nước Nam ta không có cơ sống lại.

Nhưng thủ-đoạn người ta áp-bức nặng-nề dữ-tợn, khiến cho làn

sóng du-học chưa được năm sáu năm, đã làm cái đích cho muôn ngàn mũi
tên nhắm vào đó mà bắn, sự ấy trước kia tôi có dè đâu. Than ôi ! Tài hèn
sức mỏng, trăm việc làm đều không được như lòng mình muốn, thành ra đá
hết rồi mà biển hận vẫn chưa lấp đầy, oan hồn Tinh-vệ, đêm ngày chỉ lênh-
đênh chìm-nổi với ba-đào, đau-đớn thay !

Bài văn Khuyên thanh-niên du-học viết xong rồi, thuê in ra mấy

ngàn tập, giao cho Tăng-quân Bạt-Hổ đem về nước phát-hành. Mùa đông
tháng chạp năm Ất-tị, Tăng-quân về nước, cốt lo cổ-động anh em qua học
bên Nhật.

Vừa khi đó ông Nguyễn-Hải-Thần ở nước nhà trốn qua tới Nhật,

gặp tôi ở Hoành-tân được đọc bài văn của tôi, ông lấy làm mừng lắm, tình-
nguyện gánh vác khoản tiền tổn-phí cổ-động du-học-sinh.

Không bao lâu, tiếng vang-dội của bài văn tôi làm rung-động xôn-

xao cả trong nước.

Tháng giêng năm Bính-ngọ, tôi đến nhà ông Khuyển-dưỡng-Nghị

để bàn-tính về việc đưa học-sinh Việt-Nam sang học, sắp đặt cho anh em cả
trường học chỗ ở sẵn-sàng.

Lúc đó ông Phước-Đão đang làm hiệu-trưởng Chấn-võ học-hiệu tại

Đông-kinh, tôi liền xin cho Trần-hữu-Công (tức là Nguyễn-thức-Canh),
Lương Lập-Nham và Nguyễn-Điển ba người vô học trường ấy. Còn một
người nữa là Lương-Nghị-Khanh thì vô học Đồng-văn thư-viện. Nước ta 4

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.