NGỰC VÀ TRỨNG - Trang 55

định là khi chị Makiko về sẽ lại đến ăn ở quán ăn Trung Hoa hôm
qua. Cả hai chúng tôi đều trong trạng thái đã sẵn sàng, ngồi đợi
mỗi chị Makiko, ấy vậy mà đến tám giờ, rồi chín giờ vẫn không
thấy tăm hơi. Nói là chị không quen đường xá ở Tokyo hay quên tên
các nhà ga cũng không thể vì từ nhà ga cứ đi thẳng là về đến nhà,
hết sức đơn giản chẳng khó nhớ chút nào, mà giả sử hãn hữu chị có
quên cả đường đi hay nhà ga thì gọi điện cho tôi là ra ngay, nhưng
nhỡ hết pin, thì vẫn có thể mua xạc ở bất kỳ đâu. Hay là có chuyện
gấp gì? Nhưng sao chẳng thấy chị Makiko gọi hay nhận máy gì cả.
Tôi chẳng biết phải làm thế nào nữa, cứ thử chờ thêm chút nữa xem
sao. Nhưng rồi tôi quay sang nói với Midoriko:

“Này, dì thấy bụng đói meo rồi, hay hai dì cháu mình đi ăn trước

nhé?”

“Mẹ cháu không có chìa khóa nhà!” - Con bé viết trong cuốn sổ.

“Đúng vậy nhưng ta có thể dán tờ giấy nhắn lại!”

“Nhưng cháu vẫn chưa đói, cháu vẫn chịu được”. - Con bé viết

tiếp như thế nên tôi tiếp tục ngồi chờ. Rồi lần đầu tiên
Midoriko chủ động viết cho tôi xem: “Hay là mẹ cháu nhầm tàu, đi
ngược đường cũng nên vì có lần mẹ đã thế mà.” Nhưng rồi cả hai
lại ngồi dán mắt vào vô tuyến, im lặng, tôi có cảm giác im lặng còn
hơn cả sự im lặng bình thường nhưng vẫn muốn làm một điều gì đó,
im lặng nhưng vẫn ở trạng thái muốn làm ồn lên, muốn đâm chọc
hay im lặng đấy nhưng vẫn muốn cất tiếng cười. Cả hai chúng tôi
đều hướng ra phía hiên cửa, hễ nghe thấy tiếng động nhẹ nào ở
ngoài cầu thang là cả hai quay ngoắt lại nhưng vẫn không phải là
chị Makiko. Việc đó cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Tôi
bật nhỏ tiếng vô tuyến nhưng không tắt hẳn, số lần chuyển kênh
tăng dần lên, tôi cũng nhiều lần kiểm tra điện thoại di dộng, vẫn
chẳng thấy tín hiệu cuộc gọi tới hay một tin nhắn nào. “Midoriko

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.