NGỰC VÀ TRỨNG - Trang 57

pamfơlê và hình ảnh chị Makiko đang chỉ tay vào đó. Một lúc lâu sự
im lặng càng trở nên nặng nề nên tôi cố gắng hết sức có thể mở to
mắt và nói với Midoriko:

“Nhưng mà dì vẫn không thể nghĩ được rằng mẹ cháu đi lấy tờ

hướng dẫn mà lại phẫu thuật luôn trong ngày hôm nay”. - Tôi vừa nói
thế với Midoriko xong, con bé ngay lập tức đã cho viết cho tôi xem
dòng chữ với vẻ mặt đầy lo lắng: “Tự bắt cóc chăng?” Tôi đọc xong
phá lên cười: “Làm gì? Nói chung là trong trường hợp này, những việc
ta đã dự đoán đều chứa đựng những điều rủi ro

(24)

của những kẻ

thường bị lường gạt như chúng ta. Đây là việc mà dì đoán trúng nhất
trong quãng đời này của dì tính đến bây giờ. Những điều đã dự
đoán là những việc sẽ không xảy ra đâu! Động đất là một ví dụ điển
hình cho điều đó. Động đất đã xảy ra, động đất đã xảy ra rồi ý,
nhưng đúng vào khoảnh khắc khi nó đã xảy ra chính vì không một ai
trên toàn thế giới này nghĩ đến nó nên nó mới xảy ra. Động đất
xảy ra nhằm đúng trong khoảng tích tắc mà con người chợt nghĩ
tới”.

“Vậy bây giờ không hề có động đất tức là có ai đó đang nghĩ tới

động đất sao?” - Midoriko viết.

“Thì ít ra hiện tại hai chúng ra đang nghĩ tới động đất đó thôi!” -

Tôi nói. Rồi con bé suy nghĩ một lát và viết:

“Nhưng không thể chứng minh với tất cả mọi người rằng khi xảy

ra động đất chẳng có một ai đang nghĩ tới động đất cả, ta không thể
đi hỏi hết tất cả mọi người được”. - Con bé phản biện như thế nên:

“Đúng vậy, đúng là không thể đi tìm hiểu từng người một và không

thể rõ những gì diễn ra trên thực tế nên tất cả mọi người đều sẵn
sàng chấp nhận sự rủi ro

(25)

của mình. Việc đó thực sự cũng đáng

khen đấy chứ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.