NGỰC VÀ TRỨNG - Trang 60

“Chị về rồi đây!” - Chị vừa nói vừa tháo giày, đã tháo xong rồi

mà chị vẫn cứ cố tháo ở bàn chân không có giày nên tôi hỏi: “Chị
đang làm gì thế? Chị Makiko, chị đã tháo xong giày rồi mà!”

“Chị đang đau chân!” - Chị Makiko vừa trả lời vừa lảo đảo bước vào

phòng. Tôi vừa mới hơi trách: “Em đã lo quá! Sao chị không nhấc
máy?” thì chị đã trả lời luôn: “Điện thoại bị hết pin!” rồi đặt phịch
cái túi xuống. “Ôi da da da” - Chị vừa nói tiếp vừa nằm bệt lên
giường.

“Chị đã đi đâu vậy?” - Tôi hỏi tiếp.

“Chị đi gặp bố của Midoriko”. - Chị Makiko nhắm mắt, khuôn

mặt đang nhếch mép cười như hướng về phía tôi. Lớp phấn trang
điểm đã bị nhợt hẳn đi, mascara quanh mắt cũng bị nhòe bởi dầu
tiết ra trên mặt.

“Vậy à? Chị rửa mặt đi!” - Tôi buột miệng nói.

Chị Makiko bỗng mở to mắt nhìn tôi, nói: “Khỏi cần rửa ráy!”.

Rồi chị hát bằng giọng mũi một bài hát với thang âm không hiểu
tôi đã từng nghe hay chưa, đại loại có ý như sau: “Ở ghế đu, anh tới
đem theo gì đó và viên kẹo. Nhìn thấy áng mây trắng, khóc rồi lại
cười, rồi chia tay. Giờ anh đang ở đâu?”. Còn Midoriko vẫn cứ thế
cầm kim từ điển im lặng nhìn theo, tôi cũng im lặng nghe. Chị
Makiko lúc đầu hát bằng mũi, lúc sau cứ ngân mãi bằng cổ họng,
đến cuối bất ngờ gục xuống, vùi mặt vào giữa hai chiếc gối,
một lát đã nghe thấy tiếng thở khá to phát ra từ mũi. Cả tôi và
Midoriko đều im lặng hồi lâu. Ớ! Nhưng mà, mình có cảm giác như
có chuyện khá quan trọng nằm ở những câu từ vừa rồi. Đó là vì,
bỗng dưng chị lại đi gặp mười người chồng cũ hoặc bố của
Midoriko, người đã không gặp những mười năm nay rồi quay về với
bộ dạng lướt khướt. Tôi vừa nghĩ như thế vừa nhìn Midoriko. Chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.