NGỰC VÀ TRỨNG - Trang 63

Makiko, ngón tay chọc vào đúng mắt. Chị Makiko hét lên: “Ối!”
rồi khóc hoài, khóc hoài mà không mở nổi mắt, chị cố lấy bàn tay
rồi đầu ngón tay day mắt, sau đó lại buông ra để mở mắt nhưng
vẫn không thể mở được. Từ bên phía mắt bị đau đỏ ngầu, sưng
mọng vì tụ máu, nước mắt cứ chảy giàn giụa như mưa lan ra hết cả
bên má. Midoriko bụm miệng vừa nhìn chị Makiko vẫn đang day day
mắt, nước mắt giàn giụa. Trông cũng hơi tội. Con bé vẫn im lặng
nhìn theo.

Chà! Giờ cả chị Makiko và Midoriko đều không nói, vì thế cũng

chẳng nói với tôi, người chứng kiến từ đầu đến cuối, chẳng còn
điều gì có thể nói lúc này, đã thế gian bếp cũng tối mịt, có cả mùi
hôi của thức ăn sống bị thối nữa. Tôi nghĩ trong đầu như thế. Tôi
vừa nhìn bộ dạng đang rất căng thẳng thể hiện xung quanh miệng
của Midoriko nhưng lại vừa nghĩ bụng thế này thật chẳng đâu vào
đâu, muốn ra sao thì ra. Tôi ra bật đèn bếp lên làm sáng rực cả gian
bếp. Chị Makiko nheo nheo mắt bị sưng đỏ, nhăn nhó do bị lóa
bất ngờ, còn Midoriko cứ thế ấn mạnh tay vào đùi của mình, nhìn
chăm chăm vào phía phần cổ của chị Makiko rồi đột nhiên hướng
về phía chị Makiko đang đứng ngay bên cạnh nói khá to: “Mẹ!” . Con
bé phát ra đúng tiếng “mẹ”. Tôi giật mình khi nghe thấy và quay
ngoắt lại.

Midoriko lại gọi to từ “mẹ” lần nữa một cách rõ ràng, chị Makiko

cũng nhìn con bé với vẻ mặt rất ngạc nhiên. Còn Midoriko, người
run run, mặt căng thẳng, mũi thở giật giật, nói thành tiếng như
nghẹn lại:

“Mẹ! Hãy nói sự thật, sự thật ấy!” - Con bé chỉ nói được đến thế

rồi cúi mặt xuống, cứ thế lực dồn vào trong người, đứng nguyên
một chỗ. Giờ như có gì đó đang lan tỏa. Khi nghe vậy, chị Makiko
chững lại một chút rồi cười phá lên. “Ha ha ha, há ha ha ha! Sao,
sao, con? Cái gì cơ? Cái gì là sự thật thế? Rốt cuộc con đang nói về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.