NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 104

Ly chồm lên người Pà. Bóp cổ cô và ghì xuống nền đất. Cô chẳng

phản ứng gì, vì tự đáy lòng đang muốn chết nên có chết luôn càng tốt.
Nhưng Ly muốn biết con vợ này bảo biết là biết như thế nào nên lỏng tay
để nó thở mà nói.

- Tôi không phải nội gián, mà cũng chẳng ai là nội gián cả. Đến hôm

nay tôi cũng mới hiểu đứa đấy là đứa nào?

- Ai?

- Một thằng trai, chắc là nó. Nó theo tôi hôm đi phát cỏ mộ để làm lễ

thanh minh.

- À, mày không nhận ra nó chính là thằng Lử đã xổng mất hả?

- Tôi làm sao biết mặt nó. Mà nó đã rắp tâm lừa tôi thì không thể nào

đoán ra được.

Lại một thằng nữa chạy đến báo đám mả đã bị quật hết lên và mang đi

đốt rồi. Lửa đang cháy rừng rực. Bọn Sùng chặt hết nghiến ở rừng Mã Pì
Lèng mang về để đốt rồi. Chúng nó bảo bao giờ hết nghiến rừng Mã Pì
Lèng thì đám xương mới tan hết. Rồi chúng sẽ lấy nước ở suối Sủng Pủa
đem đổ ngập thung lũng Mèo Vạc cho tro của củi của xương trôi hết xuống
Nho Quế rồi trôi đi hết, tan rã hết để dòng Ly tan tác tổ tiên, để ai còn sống
thì người không ra người, khỉ không thành khỉ.

Ly lồng lên, rút luôn gươm, chém một phát ngang cổ Pà.

Thế là Pà nằm đây, không phải lo lắng gì về con đường ngược Bắc

nữa.

Đúng lúc ấy, Sùng xuất hiện nhưng không cứu được em gái nữa rồi.

Thay vì cứu em thì Sùng cũng làm một kiếm nữa ngang cổ Ly Già Phủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.