NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 114

cấp, cao đẳng mọc lên dưới thành phố. Bọn con gái, con trai kéo về học rồi
lại kéo lên nhà Sa ăn nằm để nhờ Thin giúp. Đứa khỏe thì hai ngày, đứa yếu
thì đến cả tuần mới rời nhà Sa được. Nhìn mặt nó co rút lại khi cái thai thúc
để ra ngoài Sa không cảm thấy thương tí nào. Sa tưởng tượng đứa con
trong bụng đang bực tức mẹ nó, đang đạp vào cái bụng xấu xa của mẹ nó.
Tại sao kéo nó vào bụng, cho nó đầu thai rồi lại nhờ người cho nó uống
nước đắng để phải chui ra. Mỗi lần phục vụ cơm nước cho bọn con gái như
vậy Sa lại nghĩ, giá như mình là bọn này thì mình sẽ để mà nuôi chứ không
phá đi thế này, nguy hiểm lắm. Sa đã từng hỏi Thin:

- Làm thế này rồi lần sau nó có chửa được nữa không?

- Tùy từng đứa, nếu khỏe mạnh thì sẽ đẻ được nữa, còn nếu không

khỏe thì....

- Nhưng mà mình cố gắng lấy thuốc tốt tốt nhé.

- Lần nào ta cũng lấy thuốc tốt nhất có thể. Mình yên tâm, ta không

hại chúng đâu.

Đứa nào yếu mà phải nằm đến một tuần thì Sa thường nghĩ, sau này

nó không đẻ được nữa rồi. Sa ghét chúng, vì chúng mà Sa phải đêm hôm
mò mẫm một mình vào rừng mả hoang chôn con cho chúng. Những lần đầu
Sa sợ không dám làm. Mẹ chồng đã phải kéo Sa đi trong đêm không biết
bao nhiêu lần, đến giờ thì trơ lỳ cảm xúc trước những cơn đau đớn của bọn
con gái và trơ lỳ trước những hài nhi đỏ hỏn được bọc trong một cái túi
chàm. Túi chàm được bọc trong một túi ni lông để máu khỏi rỏ ra trong khi
mang nó từ nhà lên rừng mả hoang. Thin bảo, "lên đến nơi, đào hố xong
phải bỏ túi ni lông ra, chỉ chôn nguyên cái túi chàm thôi nhé."

- Sao phải vậy?

- Có túi ni lông nó không tiêu được đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.