NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 139

ta. Làm việc thế này, được cho ăn, cho ngủ mà được trả ba trăm nghìn một
ngày thì tốt quá. Ớ nhà làm quần quật hơn cũng chả ra đồng nào. Súa chỉ
được cầm tiền mỗi khi xuống chợ bán con gà, con chó con. Mà cũng chỉ
được cầm một lúc rồi đi mua dầu thắp, mua muối và mỡ là vội vàng về nhà
thôi.

Súa sợ nhất cái mùi mỡ đóng trong can. Cũng là từ chợ bên kia biên

giới chuyển về chợ mình bán thôi. Chỉ vì nó rẻ mà ai cũng muốn mua. Nó
vàng vàng sền sệt, chủ hàng lấy muôi múc một múc bỏ vào túi bóng thế là
xách về. Mỗi lần nấu nó chảy ra rồi bốc lên mùi khăn khẳn, ngái váng óc.
Thế mà vẫn phải ăn, không cho vào nồi canh thì thành rau luộc suốt cũng
không chịu được.

Vừa làm Súa vừa nghĩ đến hai đứa con ở nhà. Cuối tuần về sẽ mua ít

gạo để nấu cơm trắng cho con tha hồ ăn. Súa sẽ không phải giấu gạo, giấu
ngô vì sợ lúc ở nhà chúng đói quá lôi ra nấu nữa. Khổ thân bọn trẻ, ba tuổi
hơn mà đói quá đã biết xúc gạo đổ vào nồi nấu cơm để ăn. Thế mà bố nó
biết đánh cho chảy máu đít, lại đá thêm một phát con Dua lăn ra chuồng bò
đập đầu vào mỏm đá toang máu ra, con bé khóc váng lên rồi nằm luôn ở đó
ngất xỉu. Pó tiếc gạo, để dành nấu cháo cho mẹ đang ốm nằm góc nhà kia.
Súa mới mua được có một cân gạo thôi, vì mẹ chồng ốm lâu quá rồi. Mỗi
đêm Súa vẫn mơ thấy vết sẹo dài trên trán con Dua và giật mình tỉnh dậy,
rồi lại thêm nghĩ làm ra nhiều tiền hơn để con được ăn cơm trắng.

- Súa à, mai hết tuần rồi, ở làm tiếp hay về?

- Chị về hay làm tiếp, em nhớ con quá!

- Thế mày về một mình nhé? Về rồi sang ngay mà làm thì mới có tiền

sắm tết được.

- Em về một ngày là em lại sang luôn nhé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.