NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 142

NGƯỢC DÒNG THIÊN DI

Chu Thị Minh Huệ

www.dtv-ebook.com

Chương 13: Cuộc Đời Ngang Qua Cuộc Đời

Nhà chồng tôi không xa bao nhiêu nhưng vẫn không được về nhà bố

đẻ nhiều. Tôi không muốn ở đây thì cái gì cũng chướng mắt. Thế mà đã
mấy năm vẫn phải ở thế này. Nhưng biết làm thế nào, phải làm con ma nhà
họ Tráng rồi, đi đâu nó cũng biết chỉ đường cho họ đến bắt về thôi. Như chị
Pháy đây, ở hơn mười năm mà vẫn sống. Chị căm thù cái nhà này, nhưng đi
đâu cũng không được, thành ra cứ làm hòn đá kê chân cột thôi, làm con
trâu, con ngựa, không được nói, chỉ phải làm.

Tôi là con nhà bình thường, bố bảo vào nhà ấy sẽ có địa vị, dù chồng

hơn gần 20 tuổi. Bố biết tôi cũng như mẹ, hông to, vú nở, sẽ đẻ cho nhà ấy
con trai, vì thế được hưởng phúc. Tôi là đứa con gái hay nghĩ ngợi, lúc nào
cũng thấy thương chị Pháy. Dù là vợ cả, vợ hai nhưng không ghét nhau bởi
biết nhà này sống chỉ vì con trai. Chị Pháy không đẻ được con, dù là đứa
con gái thì chỉ có vì chồng, vì nhà chồng.

Ngày còn bé tí tôi đã nghe những chuyện được gọi là to lớn của nhà

thống lý, tức bố đẻ chị Pháy. Mỗi khi nhắc đến chuyện ấy là chị buồn, buồn
vì cái gì không biết. Chị bảo nó qua rồi, giờ là con dâu nhà này thì chỉ biết
có thế thôi. Thế nhưng tôi lại là đứa đàn bà không biết yên phận, hễ có ai
biết biết một tí về cái ngày trước thì lại giương mắt lên hóng chuyện. Hỏi
xong thì cũng không biết để làm gì, nhưng thoả mãn là thấy lòng yên hơn.

Chị Pháy chưa một lần hé miệng với ai. Đó là nỗi đau của chị. Mỗi lần

không phải điều gì bà mẹ chồng lại rít lên những việc ngày trước phải làm
để đón được chị về làm dâu. Mẹ chồng già quá rồi, lúc nào cũng chỉ nghĩ
đến chuyện ngày xưa, ngày mà bà có thằng con trai duy nhất đến tuổi lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.