NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 144

cũng không thể sống với nhà chồng. Dù sao nhà chị Pháy bây giờ vẫn còn
được coi là có tiếng nói, chứ cứ thường như nhà tôi thì bị trả lại từ lâu rồi.

Đúng là nhà chị có mồ mả làm quan thật, cho đến bây giờ vẫn giữ

được bề thế và tiếng tăm. Dòng dõi nhà thống lý không phải là vừa, tổ tiên
phải tốt lắm mới phù hộ cho như thế. Chỉ tiếc chị Pháy là con gái, phải đi
làm dâu, làm ma nhà người khác nên tổ tiên không theo. Đã là ma nhà này
rồi thì phải ở đây, không cầu cứu chỗ khác được.

Nhưng tôi vẫn thấy lạ là chị Pháy không buồn lắm, cứ sống nhẫn nại

như thế, không kêu gì cả. Không nói, không cãi, không trốn đi nơi khác thì
sức chịu đựng của chị thật lớn. Có người bảo chị sống để chờ anh Sùng.
Cũng không ai nói anh như thế nào mà để đến nỗi chị phải mất cả cuộc đời
để chờ đợi. Nếu giờ anh về thì sẽ thế nào, anh có đưa chị đi khỏi nhà này
không, có giải thoát chị khỏi kiếp trâu, kiếp ngựa này không. Anh có phải
là một người giỏi giang đủ để chống lại nhà chồng tôi không. Tôi hỏi
nhưng cũng không nhận được câu trả lời. Cái câm lặng của chị làm tôi càng
tin điều mọi người vẫn thì thầm là đúng. Nếu như thế thì chị là người
không bình thường.

- Chị Pháy à, có phải chị đang chờ anh Sùng không?

- Ới giời, đừng có mà nói thế nữa nhé! Không chờ ai hết cả. Làm việc

đi.

- Em không nói với ai đâu, chị cho em biết với.

- Thế thì ai nói với ai nào, không có chuyện ấy thì nói gì được!

Thế là tôi sợ, sợ chị cáu, sợ bị mắng, sợ động đến nỗi đau của chị. Thế

nhưng tôi vẫn nghe được chị đang chờ anh ấy về thật. Nhưng từ khi lớn đến
nay đã gần hai mươi mùa ngô rồi không thấy ai về. Đã hết một đời làm dâu
mà có ai xuất hiện để chị hết buồn đâu. Mỗi ngày chỉ thấy chị già hơn, yếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.