NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 143

vợ. Ngày xưa bà về làm dâu họ Tráng cũng không được linh đình như đón
rước chị Pháy. Mà bà cũng là con nhà có thế chứ đâu phải dân thường.

Những việc chị Pháy làm cho nhà này không bao giờ đủ để trả những

gì nhà bà đã phải bỏ ra để đền công sinh thành. Nhưng nếu đẻ thằng con
trai thì coi như đã đền bù được. Thế là tôi được lấy ra làm bức tường to cho
chị nhìn vào, bởi chỉ sau một năm tôi đã sinh thằng con trai bụ bẫm cho nhà
họ Tráng. Chị Pháy chỉ lẩm bẩm trong miệng: “Chả ra sao, ví ngược như
thẽ thì ví làm gì ”. Nhưng biết làm thế nào, mẹ chồng xót của, chả khi nào
lại không kể bao nhiêu bò, bao nhiêu rượu, thịt mang sang nhà chị. Bây giờ
làm bò, làm dê mấy kiếp cũng không đủ. Đợi đến mấy kiếp thì mẹ chồng
có còn là cái gì mà nhìn thấy những thứ chị trả cho chứ.

- Chị Pháy, sao chị không cãi lại?

- Cãi cái gì?

- Cãi chuyện đẻ con chị không làm nên tội, tại trời không cho thì biết

thế nào.

- Thôi, đừng nói nữa. Nhà này không được nói. Một câu thôi là ngày

mai không có chỗ mà đi.

Cũng chả nói được gì nữa, ngày nào chị cũng lủi thủi như con ngựa,

thương thì nói thế thôi, chứ vẫn biết là nói cũng chả làm được gì. Cứ xui
thế có khi lại làm chị khổ. Thằng Pó không bao giờ được trao vào tay, mẹ
chồng sợ chị không làm mẹ không biết bế. Bà bế từ sáng tới tối. Tôi muốn
bế con mà nhiều lúc không dám. Nhìn mẹ chồng cứ sợ sợ, nếu tôi cũng
không đẻ được thì đúng là phải cùng chị Pháy tìm chỗ khác mà ở.

Bà bảo đứa con dâu thứ hai không phải làm nhiều như đứa thứ nhất,

làm ít còn để sức đẻ thêm thằng con trai nữa. Tôi không muốn trở thành cái
máy đẻ. Đẻ ra mà không được tự tay chăm con thì thà như chị Pháy còn tốt
hơn. Nghĩ thế thôi, chứ nếu thế thật thì không những tôi mà cả bên bố mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.