NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 154

mỏm đá này thì dựng ở đâu? Dù có nhiều nhà khác thì cái dinh này vẫn là
nhà gốc. Nó là cái hạt lanh giống, không khác được.

Đến ta mà hết vương phát cũng không sao. Vùng Mèo này sẽ giao lại

cho Chính phủ, nhất định làm người Việt chứ không làm người Hán. Ma
Mèo còn bị ma Hán bắt nạt thì người Mèo không thể sống chung trên cùng
một mảnh nương với người Hán nữa rồi.

Ta rối như bó lanh gái vụng làm liều mà nàng không vào gỡ giúp.

Nàng đi đâu chứ? Hay nàng ngại bà vợ ba? Không! Nàng đã chính thức là
vợ rồi, còn ngại gì nữa.

Nàng đang vào. Đấy bước chân nặng và ướt lắm. Đi đâu nhỉ? Đây, cả

tay nữa, buốt truyền đến tim ta. Nàng đã làm gì mà ướt sương thế này?

- Tôi đi giúp bác Sinh.

- Làm sao? Mấy vợ, mấy con lại bỏ mặc à?

- Tối và lạnh quá, ai cũng mải sưởi ấm, không biết bác ra ngoài. Tôi

thấy động ngoài rào đá ra xem thì thấy bác ngồi ở gốc cây sa mộc to nhất
ấy.

- Ngồi ấy làm gì?

- Không biết. Ngồi vê nhựa thuốc mà lại cứ hẩy ra như có ai nhét vào

mồm.

- Lại điên à? - Ta hỏi giật mà sự sợ hãi lộ ra mặt. Chỉ mình ta hiểu anh

đang làm gì. Cái chỗ bạnh ra của gốc sa mộc to nhất ấy đã có từ ngày
chúng ta còn bé. Mỗi ngày theo Phăng Xoa cắt cỏ về ta hay ngồi nghỉ ở
đấy. Bệt xuống đấy, rồi duỗi thẳng chân cho thoải mái bắp chân sau khi leo
núi đá và cõng cỏ cho ngựa nhà Phăng Xoa. Anh Sinh hay ra đón, bóp chân
cho ta, thương ta vất vả vì phải làm việc nặng. Anh không phải làm như ta,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.