NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 161

Cha đã nhìn ta bằng con mắt khác. Đã có lúc ta bắt gặp ánh mắt tin

tưởng nhìn ta. Ta lại càng mong anh chết thật nhanh. Ta đã giục lão Vương
Chử về, nhưng không hiểu sao lão vẫn nấn ná. Lão đã lấy thuốc ba ngày
cho anh, đã đảm bảo sau ba ngày anh sẽ đi gặp tổ tiên một cách nhẹ nhàng
mà bí ẩn.

Lão đã không biến mất như thoả thuận. Ba ngày ta mới hiểu dụng ý

của lão. “Cậu tha cho anh Sinh là mở cho cậu một đường. Từ khi cậu tìm,
tôi đã biết không tránh được. Nhưng làm nghề thuốc, giết người thì người
giết, cậu tha cho tôi một đường. Anh Sinh sẽ câm không ra câm, điếc không
ra điếc, cả đời sẽ không tranh giành với cậu nữa.”

Ta không còn cách nào xử lý lão nữa, số bạc ta đưa lão để lại và lão

biến mất không dấu vết.

Cha ta phát điên. Cả dòng Vàng lồng lộn như đàn thú mất chúa tể. Kỳ

vọng của cha, tương lai của dòng họ và cả vùng Mèo này thế là tan tành.

Cả vùng sôi sục tìm lão Vương Chử. Tìm mà vẫn biết rằng lão thừa

sức biến mình thành người khác để bảo toàn mạng sống. Ta không bao giờ
phải lo đến sự nguy hại của lão nữa. Lão bình yên là ta bình yên.

*

Âm mưu của anh là chọc thủng lốp chiếc xe máy duy nhất của ta để ta

lăn xuống vực chết mất xác. Nhưng giời đã cứu ta. Ta bám vào được một
cành nghiến chĩa ra, treo lơ lửng nửa ngày. Thế mà vẫn không mảy may
biết bị anh hại. Mò về nhà để gọi người kéo chiếc xe lên, qua dãy nhà
ngang của anh thấy anh đang uống rượu vui vẻ đến điên dại. Tâm trạng anh
vừa vui sướng vừa lộ chút hối hận. Anh bảo thằng Dình có biết hôm nay
được gọi đến uống rượu là vì cái gì không?

“Ta không biết bây giờ thằng em ta đã đi đến đâu, ha... ha.... Nó không

về được nữa rồi. Nó hơn ta thì đã sao nào, hơn được mãi không? Giờ thì đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.