NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 162

mà tranh giành với ma nhé... ha... ha...”

Ta muốn điên lên. Nàng biết không. Đến lúc đó ta mới hiểu tại sao bố

muốn trao quyền cho anh. Ta những muốn xông vào cho anh một kiếm.
Nhưng ta đã kìm được. Anh quá thông minh để che đậy sự thông minh dưới
vỏ bọc hiền lành. Đối phó với người như vậy khó gấp vạn lần tiếp quản
dòng họ và thống lĩnh xứ sở này. Ta cần phải để anh thoả mãn với ý nghĩ
này. Ta biết mình không dừng lại được nữa rồi. Anh cần phải thay ta đi
tranh giành với ma.

Chính lúc quay ra thì ta gặp nàng. Nàng đã cụp mắt xuống. Á, nàng

không dám nhìn ta. Nàng đồng mưu với anh. Nhưng ta không để cho nàng
biết ta hiểu điều đó.

Ta đồ rằng nàng định vào chỗ anh để cùng hân hoan. Và nàng đã quay

ra. Nàng sợ phải nói cho anh biết ta còn sống? Đúng không?

- Không! Ông sai rồi. Không thể như thế! Anh Sinh không hại ông,

không chọc thủng lốp xe của ông được. Cả vùng này, chỉ có ông được đi
nhiều, biết nhiều, mang về một cái xe máy duy nhất, chỉ mình ông biết
dùng nó thế nào thì làm sao anh Sinh biết chọc thủng lốp để hại ông.

- Nàng đúng là đàn bà. Chỉ duy nhất ta có cái xe máy là đúng, nhưng

không phải chỉ ta biết dùng. Ta đã dạy anh cách dùng. Đường đá lởm chởm
thế này, ngày nào đi cũng xịt lốp, ta đã dạy anh cách vá và thay săm. Chính
vì vậy chỉ có mình anh biết cách hại ta.

Ta không kìm chế được nữa. Trước ta đã kìm giờ ta không phải nghe

ngóng ai nữa. Nàng đã là của ta, mọi thứ kết thúc rồi, ta không cần phải
nhìn ánh mắt ai nữa. Giờ ta có thể giết nàng như giết một con hầu gái. Ta sẽ
băm nàng ra thành từng mảnh rồi nhét vào bụng ngựa và đem chôn. Sẽ
không ai tìm được nàng. Nàng hiểu không, có hiểu sự đau đớn và nhục nhã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.