NGƯỢC DÒNG THIÊN DI - Trang 9

người ở đây muốn mời thầy.

Đám hội ồ lên ào ào, "Được rồi, được rồi, hoan hô thầy giáo."

Bọn học sinh càng phấn khích vì thầy giáo đúng là thầy giáo. Thầy nói

cũng hay làm cũng tốt. Cường vẫn bấu trên ngọn cột mà thở chứ không
xuống ngay như những thằng trai Mông khác. Vì Cường không phải lấy
bầu rượu này để được uống rượu, mà vì uy tín của một người làm thầy giáo
duy nhất ở bản Sủng Mùng này. Hai năm ở với người Mông, Cường hiểu,
dạy con họ học không quan trọng bằng tạo được uy tín. Những người dưới
kia tin thầy giáo thì bảo làm cái gì họ cũng sẽ làm được. Thế là Cường nhìn
xuống mà nghĩ, những người dân này, thật thà đến cả tin.

Đám hội hò hét bảo thầy xuống đi, xuống để còn uống rượu. Đám con

trai đã ủn Súa với một đứa khác đến gần chân cột nhất để Cường xuống
chạm đất một cái là mời uống luôn. Hai đứa con gái xinh đẹp nhất bản sẽ
mời hai chén đầu tiên.

Nhất định Cường phải uống liền một lúc hai chén rượu to thế kia đã

rồi mới đến uống các chén của người khác mời. Không leo lên cột thì
không có uy tín. Mà leo được rồi thì phải uống rượu. Cường nghĩ đến uống
rượu là đã chóng hết cả mặt. Nhưng không thể không uống. Từng chén
từng chén một, ai cũng có lý do để chúc mừng thầy giáo, leo được cột lấy
rượu là thành con trai Mông rồi, thầy có thể ở đây để dạy bọn trẻ con thành
thầy giáo như thầy để chúng không phải đi nương mà sẽ thoát nghèo. Lúc
đầu Cường thấy mọi người còn rõ ràng, sau cứ mờ dần đi.

Ai cũng đến mời, mà ai mời Cường cũng uống là sao nhỉ. Hình như có

ai đó đứng đằng sau rót rượu vào chén của mình liên tục, rồi lại giúp mình
đưa chén lên miệng vậy. "Say rồi, say lắm rồi bà con ạ. Tôi không uống
được nữa đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.