NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 10

chưa bao giờ thử mặc cái áo đó nên không thể hiểu nổi cảm giác ấy khó
chịu đến cỡ nào. Nhưng có điều chắc chắn là tất cả các phụ nữ khác không
đến nỗi ghét loại áo đó như vợ tôi, tôi tự hỏi liệu cô ấy có quá nhạy cảm
chăng.

Ngoài chuyện đó ra thì mọi thứ đều bình thường. Năm nay là năm thứ

năm kể từ khi chúng tôi kết hôn, ngay từ đầu tình yêu cũng không lấy làm
cuồng nhiệt cho lắm nên đến giờ cũng không có gì đặc biệt nhàm chán. Chỉ
có điều cho đến mùa thu năm ngoái chúng tôi mới mua được ngôi nhà này
nên phải lùi việc có thai lại, nhưng giờ cũng đã đến lúc tôi muốn nghe tiếng
trẻ con gọi bố rồi. Tôi cũng không thể tưởng tượng được rằng có một ngày
cuộc sống vợ chồng của chúng tôi lại thay đổi. Đó là một ngày của tháng
một, khi tôi phát hiện ra vợ mình đang mặc váy ngủ, đứng trong bếp vào lúc
gần sáng.

* * *

– Đứng đấy làm gì thế?

Tôi hỏi, tay định với bật đèn phòng tắm rồi lại thôi. Lúc đó khoảng bốn

giờ sáng thì phải. Đúng lúc tôi tỉnh giấc vì vừa khát nước vừa buồn đi vệ
sinh do bụng có chai rưỡi soju uống trong bữa liên hoan.

– Hả, đang làm gì thế?

Tôi thấy ớn lạnh, nhìn về phía vợ đang đứng. Cơn ngái ngủ và hơi rượu

đã hoàn toàn tan hết. Vợ tôi không nhúc nhích, đứng nhìn thẳng vào cái tủ
lạnh. Không thể nhìn thấy sắc mặt cô ấy vì khuôn mặt chìm trong bóng tối
nhưng có cái gì đó rất ghê rợn. Mái tóc không nhuộm vừa dầy vừa đen của
cô ấy rối phồng lên. Phần vạt chiếc váy ngủ màu trắng dài chấm gót chân
cũng vẫn hơi xoăn lên như mọi khi.

Khác với phòng ngủ, phòng bếp khá lạnh. Vốn là người sợ lạnh nên nếu

bình thường thì cô ấy đã vội khoác áo len, tìm dép bông đi trong nhà rồi.
Nhưng không biết cô đứng đó từ bao giờ, chân không, áo ngủ mỏng mặc
mùa xuân-thu. Cô không nói tiếng nào, đứng như trời trồng, như thể đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.