NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 11

chống lại ai đó hay ma quỷ mà tôi không thể nhìn thấy ở chỗ để cái tủ lạnh
kia.

Cái gì nhỉ, phải chăng là bệnh mộng du mà tôi chỉ từng nghe chứ chưa

được chứng kiến.

Tôi tiến đến bên cạnh vợ đang đứng đờ ra như tượng đá.

– Sao thế? Gì thế này…

Khi tôi đặt tay lên vai vợ, không ngờ là cô ấy lại chẳng hề ngạc nhiên.

Không phải cô ấy đang mộng du, cô ý thức được tất cả, từ việc tôi từ phòng
ngủ bước ra hỏi và cả việc tôi đến gần cô ấy. Nhưng cô ấy mặc kệ tất cả.

Giống như thỉnh thoảng khi cô ấy đang say mê với phim truyền hình

buổi đêm, nghe thấy tiếng tôi về nhưng cũng mặc kệ. Nhưng vào lúc bốn
giờ sáng trong phòng bếp tối om, lý do gì khiến cô đứng nhìn chăm chăm
vào cánh tủ lạnh 400 lít màu trắng đục kia?

– Mình à!

Khuôn mặt vợ hiện ra trong bóng tối. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy

cắn chặt môi, ánh mắt long lên sắc lạnh.

– Em đã mơ.

Giọng cô ấy rất rành rọt.

– Mơ? Em nói gì thế. Giờ là mấy giờ rồi?

Cô quay người đi, bước từ từ, hướng về phía phòng ngủ đang mở cửa.

Vừa qua khung cửa, có đầy tay ra sau, cánh của lặng lẽ khép lại. Đế lại
mình tôi trong căn bếp tối om, đứng nhìn cửa phòng nuốt lấy bóng dáng
phía sau mờ mờ của cô.

Tôi bật đèn phòng tắm bước vào. Dạo này nhiệt độ bên ngoài thường

xuống đến âm mười độ. Tôi mới tắm cách đây mấy tiếng nên chiếc dép
trong đó vẫn còn dính nước lạnh buốt. Tôi cảm nhận được nỗi u sầu của tiết
trời lạnh lẽo từ ô cửa thông gió đen sì phía trên bồn tắm và nền gạch trắng
của bức tường và sàn nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.