NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 106

Trước khi ngắt điện thoại cô y tá hỏi:

– Có khả năng cô ấy đến chỗ bố mẹ không?

– Chỗ bố mẹ tôi xa lắm… nếu cần thì tôi sẽ liên lạc ạ.

Cô gập điện thoại cho vào túi, chạy ra phòng chụp X-quang ôm lấy Ji-

woo. Người thằng bé nóng rực, mới chỉ mấy ngày mà nó nhẹ bẫng.

– Mẹ, con giỏi không mẹ?

Khuôn mặt thằng bé đỏ ửng lên phần vì sốt, phần vì háo hức sắp được

khen.

– Ừ, giỏi lắm, mẹ thấy con đứng im không động đậy tí nào cả.

Nghe bác sĩ nói không phải viêm phổi, cô bế con lên taxi về nhà. Cô vội

vàng rửa ráy cho con, cho nó ăn cháo uống thuốc rồi cho đi ngủ sớm. Ruột
gan cô không còn rảnh rỗi chút nào để đau đớn trước tin em gái mất tích.
Con ốm đến ngày thứ năm cũng có nghĩa là ngày thứ năm cô không có
được giấc ngủ tử tế. Nếu đêm hôm đó Ji-woo không hạ sốt thì sẽ phải nhập
viện. Đề phòng tình huống gấp gáp, cô chuẩn bị thẻ bảo hiểm y tế và cả
quần áo của Ji-woo cho vào túi, đúng lúc đó thì điện thoại reo.

– Tìm được rồi ạ.

– Thế thì may quá. Tôi sẽ đến thăm vào tuần tới ạ.

Tuy nói lời cảm ơn rất chân thành nhưng vì quá mệt mỏi nên giọng nói

của cô chỉ trầm trầm bối rối. Phải đến khi dập điện thoại cô mới nhận ra
rằng ngày hôm đó mưa trên toàn quốc, tức là cả ngọn núi nơi tìm thây
Yeong-hye cũng bị mưa xối xả.

Dù không được chứng kiến nhưng không hiểu sao cảnh tượng đó lại hiện

lên rõ ràng với cô đến thế. Thức cả đêm ngồi chườm khăn lên trán cho con
trai ngáy khò khò, đôi lúc cô rơi vào giấc ngủ mệt lả, cô nhìn thấy một cánh
rừng trong mưa chập chờn như linh hồn. Mưa đen, rừng đen ướt đẫm, quần
áo bệnh nhân trắng nhờ nhờ. Tóc ướt, sườn núi tối om. Yeong-hye đứng
thẳng đơ như ma, cả người biến thành một tảng nước tối om. Cuối cùng đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.