NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 117

Người bác sĩ ngoài ba mươi tuổi, trông to cao khỏe mạnh, đầy tự tin ở cả

nét mặt và trong từng bước đi, anh ta ngồi trước bàn, nhăn trán nhìn cô. Có
cảm giác như bác sĩ không hào hứng gì với buổi gặp này, cô thấy lòng nặng
trĩu.

– Em chị…

– Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng tình trạng vẫn không có biến

chuyển.

– Thế cho nên, hôm nay…

Mặt cô đỏ bừng lên như người mới mắc phải lỗi lầm gì. Bác sĩ tiếp lời

thay cho cô.

– Hôm nay chúng tôi cho cháo qua đường ống thử, nếu tình trạng khá lên

một chút thì may, không thì buộc phải chuyển sang phòng bệnh nhân nặng
của bệnh viện thường thôi.

Cô hỏi bác sĩ:

– Để trước đó tôi thử thuyết phục Yeong-hye một lần nữa được không ạ?

Bác sĩ nhìn cô bằng đôi mắt không chút hy vọng. Anh cũng có vẻ mệt

mỏi. Dường như có cả sự phẫn nộ cố giấu đối với bệnh nhân không chịu
hợp tác. Bác sĩ nhìn đồng hồ tay rồi nói.

– Tôi cho chị khoảng ba mươi phút. Nếu thành công thì chị báo cho

phòng y tá, còn không thì đến hai giờ gặp lại chị.

Như cảm thấy áy náy khi tự kết thúc cuộc gặp, người bác sĩ vừa mới đây

định đứng phắt dậy đi ra giờ lại chủ động kéo dài câu chuyện thêm tí chút.

– Như lần trước tôi đã nói với chị rồi, những trường hợp mắc chứng từ

chối thức ăn thì từ mười lăm đến hai mươi phần trăm tử vong vì nhịn đói.
Chỉ còn da bọc xương nhưng người ta vẫn nghĩ là mình đang lên cân.
Nguyên nhân tâm lý chủ yếu là do mâu thuẫn với người mẹ quá áp đặt…,
tuy nhiên trường hợp của cô Kim Yeong-hye thì đặc biệt vì vừa bị tâm thần
phân liệt, vừa từ chối ăn uống. Tôi chắc chắn không phải bị tâm thần phân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.