NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 118

liệt ở cấp độ nặng nhưng nói thật là chúng tôi không ngờ lại đến mức này.
Thà rằng trường hợp bị ảo giác đầu độc thì còn có thể thuyết phục được. Ví
dụ như dùng cách bác sĩ cùng ăn trước mặt bệnh nhân. Nhưng bản thân lý
do từ chối thức ăn của cô Yeong-hye không rõ ràng, thuốc cũng hoàn toàn
không có hiệu quả. Chúng tôi cũng không dễ dàng gì khi nói ra điều này
nhưng không còn cách nào khác. Trước tiên là phải bảo vệ tính mạng…
nhưng bệnh viện chúng tôi cũng không thể dám chắc với việc đó.

Trước khi đứng dậy, bác sĩ hỏi cô một câu theo trực cảm nghề nghiệp:

– Sắc mặt chị không được tốt. Chị không ngủ được à?

Cô không thể trả lời ngay câu hỏi đó.

– Người chăm sóc bệnh nhân thì phải khỏe mạnh mới được.

Gật đầu chào nhau, bác sĩ mở của đi ra trước, lại tiếng giầy cồm cộp như

lúc đến vang lên. Cô đi theo ra thì bóng dáng anh đã xa dần phía bên kia
hành lang.

Khi quay ra chiếc ghế băng dài trước cửa phòng hành chính, cô nhìn

thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc lòe loẹt, nắm tay một người đàn
ông đang bước vào cửa. Sau đó từ miệng bà ta tuôn ra hàng tràng những
câu chửi. Người đàn ông như đã quá quen, không để ý gì đến những câu
chửi đó, rút thẻ bảo hiểm y tế từ trong chiếc ví dài, đút vào cửa phòng hành
chính.

– Bọn độc ác! Moi hết ruột gan ra ăn cũng chưa hả dạ! Tao sẽ di cư.

Không thể sống thêm ngày nào với lũ chúng mày được!

Có vẻ như không phải chồng. Có lẽ là anh hay em trai gì đó. Người phụ

nữ trung niên đó nếu hôm nay làm thủ tục nhập viện thì có lẽ sẽ phải thức
cả đêm ở phòng hồi sức. Nhiều khả năng sẽ phải buộc chân buộc tay vào rồi
tiêm thuốc an thần. Cô nhìn theo chiếc mũ hoa lòe loẹt của người đàn bà
đang hò hét đó, bỗng giật mình nhận ra, giờ mình cảm thấy không có gì
đáng ngại với những người điên kia. Từ khi thường xuyên lui tới bệnh viện,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.