NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 126

Cô mỉm cười, bàn tay ẩm ướt của Hui-Ju nắm lấy tay cô.

– Làm thế nào chị, tôi nghe nói Yeong-hye có thế chết à?

Đôi mắt tròn xoe của Hui-Ju đã ngân ngấn nước.

– Tình trạng nó giờ thế nào hả chị?

– Vừa mới ho ra máu đấy chị ạ. Thấy bảo không ăn gì nên dạ dày bị co

lại, liên tục các cơn co thắt xảy ra. Như thế không biết có bị ra máu không
nhỉ?

Hui-Ju bỗng sụt sịt khóc.

– Khi tôi mới chăm sóc cô ấy thì đã bị thế này đâu… nếu tôi cố gắng

chăm sóc tốt hơn thì không biết có đỡ hơn không? Tôi không ngờ lại bị đến
mức này. Thà rằng tôi không làm việc này thì đỡ áy náy…

Cô buông tay Hui-Ju đang ngày càng nức nở hơn, từng bước từng bước

tiến về phía giường. Giá như cô không phải nhìn thấy cảnh này, giá như có
ai đó che mắt cô đi thì tốt biết mấy.

Yeong-hye nằm thẳng đơ. Thoáng trông thì tưởng đang nhin ra phía

ngoài cửa sổ, nhưng thực ra không nhìn vào đâu cả. Mặt, cổ, vai, tay, chân
không còn một tí thịt nào trông như thể nạn nhân bị chết đói trong vùng
thiên tai nào đó. Ở má và cánh tay, lông tơ mọc dài ra đập ngay vào mắt.
Giống hệt lông tơ ở cơ thế trẻ sơ sinh. Bác sĩ giải thích là do nhịn đói lâu
quá, các hormone bị mất cân bằng nên dẫn đến như thế.

Yeong-hye định quay lại thành một đứa trẻ chăng, kinh nguyệt tắt từ lâu,

người giờ chỉ còn chưa được ba mươi ký nên không có lý gì còn có ngực.
Yeong-hye nằm đó, với bộ dạng của một đứa trẻ kỳ dị đã mất hết những đặc
trưng để phân biệt giới tính.

Cô kéo tấm chăn trắng. Yeong-hye không hề động đậy, cô lật người kiếm

tra xem lưng và chỗ xương cụt có bị hoại tử không. Chỗ lần trước bị dính
lại cũng không bị thêm nữa. Cô dừng lại khi nhìn thấy vết chàm Mongolia
màu tím rõ mồn một nằm giữa cặp mông toàn xương của em mình. Hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.