NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 129

Cô thấy nghẹn lại, không biết nói sao. Khuôn mặt yếu xìu của Yeong-

hye tiến sát đến cô.

– Em bây giờ không phải là động vật nữa đâu chị. Yeong-hye nhìn quanh

phòng xem có đúng là không có ai như thế sắp thổ lộ một bí mật trọng đại
nào đó.

– Giờ không cần ăn cơm em vẫn sống được. Chỉ cần có ánh nắng thôi.

– Em nói cái gì thế. Em đang nghĩ mình biến thành cái cây thật đấy à?

Thực vật thì làm sao nói được, em nghĩ kiểu gì thế?

Mắt Yeong-hye lấp lánh. Nụ cười bí ẩn làm khuôn mặt Yeong-hye sáng

hẳn lên.

– Chị nói đúng đấy… bây giờ cả lời nói, suy nghĩ, tất cả sắp biến mất hết

rồi, không lâu đâu.

Yeong-hye cười khúc khích rồi lại thở dốc.

– Thật đấy, không lâu đâu, chị chờ chút thôi.

* * *

Thời gian trôi qua.

Ba mươi phút dành cho cô không phải là quãng thời gian dài. Ngoài cửa

sổ, không biết từ bao giờ mưa đã thưa dần. Những giọt nước đọng trên lưới
chống muỗi không còn chảy nữa, có vẻ như trời mới tạnh mưa.

Cô ngồi lên chiếc ghế đặt ở đầu giường Yeong-hye. Mở túi, lấy ra hộp

lớn hộp nhỏ. Nhìn vào đôi mắt trống rỗng của Yeong-hye, rồi cô mở nắp
chiếc hộp hình chữ nhật nhỏ nhất. Mùi thơm tỏa ra không khí trong căn
phòng ấm ướt.

– Yeong-hye à, đào này. Đào hộp Hwang-do đây. Em thích cái này lắm

mà. Ngày trước đang mùa đào em cũng mua đào hộp về ăn như trẻ con
đấy…

Cô lấy nĩa xiên một miếng đào mềm đưa trước mũi Yeong-hye.

– Ngửi xem này… muốn ăn chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.