NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 131

Cô nói:

– Em định chết như thế này ư? Đừng làm thế. Nếu muốn thành cây thì

cũng phải ăn chứ, phải sống chứ.

Nói rồi cô nín thở. Sự nghi ngờ mà cô không muốn thừa nhận đó bật lên

trong đầu. Phải chăng cô đã lầm, phải chăng ngay từ đầu cái mà Yeong-hye
muốn chính là điều này, cái chết.

– Không. Cô cứ lẩm bẩm câu đó trong cổ. Không được cố tình chết như

thế.

Trước khi hoàn toàn không nói khoảng một tháng, Yeong-hye đã nói với

cô:

– Chị, cho em ra khỏi đây.

Yeong-hye thì thào, lúc đó nó đã gầy đến mức trông hoàn toàn như một

người khác. Nói dài có vẻ khó khăn nên câu cứ bị đứt đoạn, cả những tiếng
thờ dốc cũng tuôn ra.

– Mọi người, suốt ngày bảo ăn… không muốn ăn, cũng bắt ăn. Lần trước

em ăn rồi bị nôn đấy… bây giờ thì bắt ăn xong rồi tiêm ngay thuốc ngủ.
Chị, em sợ mũi tiêm đó, sợ lắm… cho em ra. Ghét ở đây lắm rồi.

Cô nắm lấy đôi tay khẳng khiu của Yeong-hye và nói:

– Bây giờ em đi cũng không vững. Được truyền dịch thế nên mới chịu

đựng được đấy… về nhà thì có chịu ăn cơm không? Nếu hứa là sẽ ăn thì chị
cho ra viện.

Lúc đó, cô nhận ra rằng, ánh sáng trong mắt Yeong-hye đã tắt.

– Yeong-hye à, trả lời đi. Chỉ cần hứa thôi.

Quay đầu đi, ngoảnh mặt với cô, Yeong-hye nói bằng giọng nghe bập

bõm.

– … Chị cũng thế cả.

– Em nói gì thế. Chị…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.