NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 132

– Không ai hiểu em cá… cả bác sĩ, y tá, giống nhau tất thảy… không ai

chịu tìm hiểu… chỉ bắt uống thuốc, tiêm…

Giọng Yeong-hye nhỏ, chậm rãi nhưng đanh lại. Ngữ điệu lạnh lùng đến

mức không thể hơn được nữa. Cuốì cùng cô cũng phải hét lên những gì
đang cố nén lại trong lòng.

– Vì sợ mày chết nên mới phải làm thế chứ!

Yeong-hye quay đầu, nhìn cô sững sờ như đang nhìn một người đàn bà lạ

hoắc nào đó. Một lát sau câu hỏi cuối cùng Yeong-hye thốt ra, rồi cấm khẩu
từ đó.

– … Sao, không được chết à?

* * *

– Sao, không được chết à?

Cô phải trả lời câu hỏi đó thế nào cho đúng đây. Hay là cô phải giận dữ

hét lên, hỏi thế mà cũng hỏi à.

Cách đây lâu lắm rồi, cô và Yeong-hye từng có lần bị lạc trên núi. Lúc

đó Yeong-hye mới chín tuổi, nó nói với cô:

– Chị em mình đừng quay về nữa. – Cô đã không thể hiểu được câu nói

đó.

– Em nói cái gì thế. Trời sắp tối rồi đấy, nhanh nhanh tìm đường về chứ.

Phải một thời gian lâu sau đó cô mới hiểu được Yeong-hye của lúc đó.

Những nắm đấm của bố luôn chĩa vào mỗi Yeong-hye. Yeong-ho mỗi khi bị
đánh, nó lại ra đường đánh lại những đứa trẻ con khác gần đấy nên cũng vơi
bớt khổ sở, còn cô là con gái lớn thường thay người mẹ đã quá mệt mỏi nấu
canh giải rượu cho bố nên ông phần nào dè chừng với cô nhất. Yeong-hye
vốn hiền lành, nhưng có lúc bướng bỉnh không chịu khuất phục bố, nó
không có bất cứ kháng cự nào, nhưng có điều, nó tiếp nhận tất cả đến tận
xương tủy. Bây giờ cô mới hiểu. Cái sự chăm chỉ, cần mẫn của cô hồi đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.